MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 33

“Không chửi, không chửi! Cánh tay của ông cũng bị gãy rồi!”

“Ông?”

Cánh tay lại bị kéo ngược vào trong một cái, người đàn ông trung niên

lập tức đổi lời “Cậu là ông của tôi.”

Trình Miễn cười khẩy một tiếng, thả lỏng tay ra. Người đàn ông trung

niên một khi được cứu trợ thì lại nổi nóng muốn nhào lên, may là bảo vệ
kịp thời ngăn cản ông ta: “Bình tĩnh! Có chuyện gì chúng ta vào phòng nói
đàng hoàng, cần gì phải đánh nhau!” Người đàn ông trung niên bị thua thiệt
cũng có phần bớt nóng nảy, trợn mắt dữ tợn nhìn Trình Miễn một cái rồi đi
theo bảo vệ. Trình Miễn vẫn đứng tại chỗ xoa cổ tay, vẻ mặt nhìn như thờ
ơ, nhưng trong mắt vẫn còn sự hung hãn và lạnh lùng, người đàn ông trung
niên bị dọa sợ không dám quay đầu lại liếc nhìn anh. Trình Miễn cười mỉa
mai, ánh mắt vừa xoay chuyển đã thấy Hà Tiêu mặt đang tái mét đứng ngây
ra một bên.

Trong giây lát ánh mắt giao nhau, Hà Tiêu bỗng thức tỉnh, xoay người

liền đi đến thang lầu phía sau.

Lần này Trình Miễn phản ứng rất nhanh, chạy đi đuổi theo: “Hà

Tiêu!”

Hà Tiêu không để ý đến anh, chỉ bước xuống lầu nhanh hơn. Đôi giày

cao gót của cô chao đảo, Trình Miễn nhìn thấy cũng lo cho cô, không màn
gì cả tiến lên kéo cánh tay cô lại: “Tiếu Tiếu, anh là Trình Miễn. Trình đẹp
trai!”

Đột nhiên bị anh kêu ra tên mụ của hai người, Hà Tiêu dừng bước

chân lại, cô xoay người nhìn vẻ mặt gấp gáp của Trình Miễn, mắt hơi đỏ
trợn to và nói: “Anh buông tay.”

“Không buông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.