MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 36

Hà Tiêu không khỏi ngẩng đầu nhìn Trình Miễn một cái, chỉ thấy anh

lúng túng vuốt vuốt đầu tóc, hắng giọng một cái rồi mở miệng nói: “Vị
này…”

“Em tên là Chử Điềm!” Cô gái si ngốc nói tên của mình rất dứt khoát,

cười rạng rỡ nói: “Anh đến trung tâm bọn em làm nghiệp vụ gì? Sau khi
xong có thời gian không? Cùng nhau uống cà phê đi, đúng lúc em muốn
cảm ơn anh.”

Trình Miễn rút tay ra khỏi tay Chử Điềm một cách lịch sự nhưng

không nhân nhượng: “Cám ơn ý tốt của em, anh đến đây không phải làm
nghiệp vụ, là đến tìm người.”

Nghe nói như thế, hai chân Hà Tiêu không chịu khống chế muốn dịch

về sau, bước đều bước. Trình Miễn thấy thế lập tức gọi cô lại: “Hà Tiêu!”

Mí mắt Hà Tiêu hơi máy, lại xoay người trở lại. Cúi đầu giữ mép váy,

quay đầu khẽ nói: “Mình không muốn đi.”

Trình Miễn nhìn cô rồi bật cười từ tận tâm can, sau đó nói với Chử

Điềm đã sớm ngu ngơ: “Đi thôi, anh mời uống cà phê.”

Ba người đi đến quán cà phê trên phố đi bộ cách trung tâm không xa.

Trình Miễn kêu cho Hà Tiêu và Chử Điềm mỗi người một cốc cà phê,

còn mình thì cầm cốc nước ấm. Không chỉ vì anh không quen uống cà phê
mà còn liên quan đến việc phục vụ trong quân đội của anh. Đại đội của họ
có một tiểu đội đóng quân tại khe núi, ngoại trừ mười ngày nửa tháng mới
có một chuyến xe lửa chạy ra ngoài, trên căn bản hoàn toàn không thấy vật
gì còn sống trừ vật khoác màu ô liu, cát vàng khắp trời, người ở đó không
đến mười phút là cả người có thể khoác thêm một lớp “quần áo cát”. Thời
điểm Trình Miễn vừa tốt nghiệp trường quân sự từng ở nơi đó làm đội
trưởng thực tập một tháng. Cuộc sống gian khổ không nói, ngay cả nước
nóng sạch sẽ để uống cũng không có, mỗi lần trở về rót cốc nước cũng phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.