MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 38

Trong trí nhớ Trình Miễn rất hiếm khi nghiêm túc, cũng rất hiếm khi

thuận theo một người như vậy. Hà Tiêu biết mình có một ngàn một vạn
cách chuyển đề tài, song giờ khắc này cô lại nghe thấy tự mình nói: “Bảy
năm? Đã lâu như vậy rồi sao?”

Nụ cười của Trình Miễn trong thoáng chốc đông lại trên mặt, anh từ từ

bỏ cốc nước trong tay xuống, như ra vẻ suy tư chốc lát mới nói: “Nói thật
ra là bảy năm lẻ hai tháng.”

Nhìn vẻ mặt của anh, Hà Tiêu mới hiểu được câu trả lời của mình tệ

đến mức nào.

Nhìn thấy sự trầm mặc khiến người ta khó thở giữa hai người, Chử

Điềm hòa giải nói như chê cười: “Quả thật là đủ lâu.”

Trình Miễn nhếch nhếch khóe môi, lúc định nói thêm gì nữa thì điện

thoại di động bỗng vang lên. Anh nhấn nút trả lời, một phút sau cúp điện
thoại, hơi áy náy nói với Chử Điềm và Hà Tiêu: “Anh phải về, trong đội có
việc đột xuất.”

“Nhanh vậy sao?” Chử Điềm nhìn anh hơi tiếc nuối.

Trình Miễn gật đầu, nghiêng đầu nhìn Hà Tiêu một cái, do dự nhưng

vẫn hỏi: “Hà Tiêu, có thể nói cho anh biết cách liên lạc với em không?”

Hạ Tiêu nhúc nhích đôi môi, còn chưa kịp nói ra miệng thì đã bị Chử

Điềm đoạt trước, nói ra số điện thoại của cô tựa như đổ ra đậu ngự. Đội
trưởng Trình Miễn lưu lại bằng tốc độ nhanh nhất, chỉ chốc lát sau điện
thoại Hà Tiêu cũng vang lên, cô lấy ra nhìn xem thì thấy một dãy số xa lạ.

“Là số của anh.” Trình Miễn nhìn cô nói: “Sau này liên lạc thường

xuyên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.