MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 40

Trình Miễn khẽ nhíu mày: “Quy định tiểu đội trưởng, tiểu đội phó

trông coi tân binh của tiểu đội mình, sao còn có thể đánh nhau?”

Thao Chiêu tiểu đội trưởng tiểu đội năm trả lời bằng tiếng phổ thông

mang giọng Sơn Đông, gương mặt ngăm đen hiện lên một chút bất đắc dĩ:
“Nếu những người lính khác còn dễ nói, hai người này cũng đến từ đại viện
quân khu, biểu hiện huấn luyện hằng ngày không nổi trội cũng thôi, còn
thích tranh đấu với nhau, đấu qua đấu lại không đã thì lao vào đánh nhau,
ngay cả quản giáo của tôi và tiểu đội phó cũng không nghe.”

Nói đến đây, Trình Miễn đã biết được nguyên nhân. Huống chi bản

thân anh cũng chính là người đến từ đại viện, làm sao không biết trò trong
việc này. Bọn nhóc con trong đại viện quân đội có một nửa là thừa kế
nghiệp cha, tranh đua tài năng bằng bản lĩnh thi vào trường quân sự, sau
khi tốt nghiệp trực tiếp phân đến quân đội. Không tranh đua chỉ đành tìm
một số biện pháp gián tiếp, làm lính trước rồi từ trong bộ đội thi vào trường
quân sự, điểm số ít nhiều thấp hơn một chút.

Hai người lính ở tiểu đội năm kia chính là trong tình trạng này, ban

đầu hai người chính là hai ông vua con ở trong viện, cả ngày dẫn hai nhóm
trẻ đấu đá không ngừng, ngay cả nhiệm vụ mỗi ngày của cảnh vệ trong viện
cũng bố trí vì bọn họ. Hiện nay vào ngũ cũng mang theo “truyền thống tốt
đẹp” này vào quân đội.

Tuy không phải một viện, thời điểm Trình Miễn mới tiếp nhận đại đội

một mới cũng hiểu rõ ít nhiều mấy tình huống này. Không ngăn được vui
vẻ khi nhìn thấy hai người này. Điều này gọi là gì, điều này không phải gọi
là “không phải oan gia không đụng đầu” sao?

Có điều lời này của Trình Miễn cũng chỉ tự nói trong lòng, trong quân

đội khích lệ so đấu với nhau, nhưng mục đích là cùng nhau tiến bộ, sự kiện
ẩu đả ác tính này là tuyệt đối không cho phép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.