MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 39

Ngón tay dừng trên màn ảnh thật lâu, Hà Tiêu cất điện thoại di động,

cúi đầu, ừ một tiếng thật nhỏ.

Ra khỏi cửa quán cà phê, đắm chìm dưới ánh mặt trời, Trình Miễn

nhất thời cảm thấy cả người tràn đầy tinh lực. Anh quay đầu lại, vẫy vẫy
tay về phía Hà Tiêu và Chử Điềm đang ngồi tại chỗ như cũ rồi mới lên xe,
lái xe rời đi.

Hà Tiêu cứ như thế nhìn chiếc xe Jeep cách mạng càng chạy càng xa,

ánh mắt dần dần hơi mơ màng. Giống như không thể nhớ ra gì, trong đầu
chỉ còn lại nụ cười rực rỡ trước khi đi anh để lại cho cô.

“Ôi, Tiếu Tiếu, đàn ông tốt đó.”

Chử Điềm cảm thán vỗ vỗ bả vai cô, nhưng Hà Tiêu chỉ nhìn chằm

chằm ngoài cửa sổ cho đến khi chiếc xe Jeep cách mạng hoàn toàn biến mất
trong tầm mắt, cô mới quay đầu lại, nói khẽ với Chử Điềm: “Trở về thôi.”

Trình Miễn chạy một mạch như bay về quân đội.

Vào nơi đóng quân, chiếc Jeep nhỏ chạy thẳng đại đội một mới. Chân

trước mới vừa bước vào phòng làm việc thì đã bảo văn thư gọi trưởng trung
đội một đến. Giang Hải Dương đội trưởng trung đội một đến nhanh vô
cùng, đi với anh ta còn có hai người lính, ba người đứng song song cùng
một chỗ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Trình Miễn nhìn bọn họ, đương lúc muốn nói chuyện bỗng cảm thấy

cổ họng khô khốc. Anh uống miếng nước ấm, nới lỏng bớt nút áo sơ mi
quân trang, nhìn ba người trước mặt, cau chân mày lại: “Lo lắng không yên
nên gọi điện cũng không được rõ ràng, xảy ra chuyện gì?”

Tựa như cảm thấy khó nói, Giang Hải Dương mở lời hơi khó khăn:

“Tiểu đội năm có hai tân binh đánh nhau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.