MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 37

chờ cát trong đó lắng xuống mới uống được, lúc đó thì nước cũng đã sớm
nguội lạnh. Cứ mãi thế Trình Miễn cũng cảm thấy có thể uống được một
cốc nước nóng là việc vô cùng xa xỉ.

Theo thói quen lắc lắc chiếc cốc trong tay, Trình Miễn vừa nghe Chử

Điềm ríu rít vừa len lén đánh giá Hà Tiêu. Chỉ thấy cô một mực dùng chiếc
thìa nhỏ khuấy cà phê, thỉnh thoảng phụ họa Chử Điềm hai câu, hoàn toàn
không nhìn anh. Không biết làm sao, Trình Miễn bỗng nở nụ cười.

Chử Điềm ngồi đối diện anh cảm giác như bị đánh trúng, tuy biết mục

tiêu của anh là Hà Tiêu, nhưng vẫn không nhịn được nói chuyện với anh:
“Sĩ quan Trình, anh và Tiếu Tiếu của chúng em trước đây biết nhau à?”

“Cứ gọi anh là Trình Miễn.” Anh nói, “Trước đây bọn anh ở chung

một đại viện.” Chử Điềm lập tức trợn mắt nhìn Hà Tiều: “Vậy sao cậu nói
không nhận ra anh ấy? Lý do chính đáng đến mức người thông minh như
mình cũng suýt bị cậu lừa.”

Tay Hà Tiêu cầm chiếc cốc bất giác run lên một chút, cà phê hơi sánh

ra ngoài. Cô nhìn Trình Miễn một cái, rồi cúi đầu tìm giấy, vừa lau vừa nói:
“Hôm đó mình không nhận ra.”

“Hứ, cậu chớ gạt mình.”

Hà Tiêu lúng túng lườm Chử Điềm một cái, lại nghe thấy Trình Miễn

nói: “Anh tin.”

Cô gần như kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy anh cười thản nhiên, nhìn vào

mắt cô hiền hòa lại thâm sâu, giống như mang theo lực hấp dẫn nào đó
khiến cô khó có thể chuyển ánh mắt đi. Cô nghe thấy anh nói từng câu từng
chữ: “Trước đây bọn anh đã bảy năm không gặp rồi. Cô ấy không ra anh
cũng rất bình thường.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.