MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 375

Hà Tiêu không khỏi cười khổ.

Diệp Hồng Kỳ đóng quân ở căn cứ không quân X dọc theo phía Nam

một sa mạc Tây Bắc, từ thành phố B đến đó không có chuyến bay thẳng
nên bọn họ chỉ có thể chọn tuyến đường đi Ngân Xuyên. Đinh Tiểu Nguỵ
vừa lên máy bay đã dùng bịt mắt che mắt lại, nói là không chịu nổi chợp
mắt một lát, trong tiếng hô hấp của anh cũng có thể nghe ra anh không ngủ
được. Hà Tiêu ngồi ở vị trí bên cửa sổ, vẫn mở mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, tay của cô bị Trình Miễn nắm lấy. Nghiêng đầu
nhìn, phát hiện hai mắt anh nhắm lại, chau mày, vẻ mặt mệt mỏi.

Bởi vì thời tiết có vấn đề nên phải mất gần một tiếng máy bay mới hạ

cánh xuống Ngân Xuyên. Ở bên ngoài cổng sân bay đã có một người mặc
quân trang đang đợi. NGười này là bạn học của Trình Miễn ở lục quân,
thấp hơn anh hai cấp bậc, bây giờ đang làm việc ở khu quân đội Ngân
Xuyên, cấp bậc Trung Úy.

Thấy ba người bọn họ đi ra ngoài, người nọ vội vàng cúp điện thoại.

Trình Miễn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cũng không kịp ôn chuyện cũ,
trực tiếp hỏi: «Xảy ra chuyện gì?"

Trung úy nói: «Mới vừa nhận được thông báo của sân bay, nói từ hôm

qua tuyết bắt đầu rơi nhiều, cho nên chuyến bay hôm nay có thể bị trễ, hoặc
cũng có khả năng bị hủy, Trình đội, anh xem." Thời điểm ở lục quân, Trình
Miễn từng có hai năm làm đội trưởng đơn vị, Trung úy vừa lúc ở trong đơn
vị của anh, nên vẫn gọi anh như ngày đó.

Từ Ngân Xuyến đến căn cứ không quân X chỉ có hai con đường, hoặc

là dùng xe quân đội đi đường lớn, hoặc là đáp máy bay quân dụng. Trình
Miễn ngẩng đầu nhìn trời, âm trầm đè nén, mưa tuyết sao lại đến đúng lúc
này. Anh biết, nếu như hôm nay không đi được, cũng không biết phải đợi
bao lâu. Vô luận như thế nào, hôm nay anh cũng muốn lên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.