MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 387

chuyến xe đầu tiên, không biết "Quy củ" , nhìn thấy một chỗ trống thì đi
đến ngồi xuống. Cô một mình ngồi ở đó, sau đó các bạn nhỏ lên xe đi qua
cạnh cô, cũng không ai nói cho cô. Gần đến lúc xe chạy, hai bạn nam đeo
cặp sách vội vội vàng vàng đi đến. Một là Trình Miễn, một chính là Diệp
Hồng Kỳ.

Rốt cuộc đã có một người quen đến, cô nhịn tâm tình kích động

xuống, muốn chào hỏi với anh, nhưng không nghĩ Diệp Hồng Kỳ lại chạy
đến, đứng trước mặt cô. Nụ cười trên mặt cứng ngắc, cô có chút buồn bực
nhìn cậu ta.

Diệp Hồng Kỳ vênh váo vất cặp sách lên mặt đất, to tiếng nói với cô:

"Cậu chiếm chỗ của tôi rồi."

Cô nhìn anh, đánh bạo nói: "Nhưng mình đến sớm hơn cậu nha."

Diệp Hồng Kỳ lại mặc kệ điều này: "Dù sao đây là chỗ của tôi, cậu

tránh ra." Nói xong đẩy cô một cái, cô không có phòng bị, ngay lập tức ngã
lăn trên đất.

Lúc này Trình Miễn cũng chạy tới, nhìn thấy Diệp Hồng Kỳ đẩy cô

ngã trên đất thì phát hỏa, hai người xông vào đánh nhau, tài xế trên xe kéo
ra cũng không dừng lại. Cô ở một bên nhìn thấy lo lắng, rồi khóc luôn,
khóc để cho bọn họ không nên đánh nữa, khóc khóc, rồi cô tỉnh lại. . . . . .

Bốn phía là một mảnh trống vắng, chợt có bông tuyết rơi trên cửa sổ

đánh thành tiếng vang. Hà Tiêu mờ mịt mở mắt, thật lâu mới ý thức được,
thì ra mới vừa rồi là giấc mơ. Dĩ nhiên, cũng không thể hoàn toàn xem như
là mơ, bởi vì đó là chuyện khi cô còn bé đã thực sự phát sinh, cũng bởi vì
chuyện này, cô và Trình Miễn mới kết thành thù với Diệp Hồng Kỳ .

"Trình Miễn, Trình Miễn ——"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.