MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 389

Tên quỷ nào đó bị Trình Miễn khống chế, cố gắng giãy giụa thật lâu

cũng không thoát khỏi anh được, đành phảo mở miệng lớn tiếng kêu la:
"Mau buông lão tử ra, ta đây mẹ nó trong người còn có vết thương !"

Trình Miễn cười lạnh, hất cằm lên với Đinh Tiểu Ngụy: "Đinh Tiểu

Ngụy, tiểu tử này đùa giỡn chúng ta một đêm, cậu nói nên làm gì bây giờ?"

Đinh Tiểu Ngụy phục hồi lại tinh thần, lập tức xông đến, sau khi thấy

rõ ràng tên quỷ này là Diệp Hồng Kỳ, giống như nổi điên hướng trên người
anh ta đấm đá lung tung: "Con mẹ nó nhị đại gia Diệp Hồng Kỳ, con mẹ nó
cậu lại dám lừa gạt lão tử, lão tử cũng con mẹ nó khóc như trẻ con, cậu có
biết hay không? À? Con mẹ nó rốt cuộc cậu có biết hay không hả?"

Sau khi chính trị viên Hùng nhận được tin tức cũng chạy tới, thấy

chính là hai vị khách ở bên ngoài đang bao vây đội trưởng của bọn họ, vội
vã gọi hai chiến sĩ đến, rồi kéo hai người ra.

"Mọi người, có chuyện gì thì nói cho thật tốt nha, đừng đánh nhau!

Nhất là cậu, mặc quân trang, không thể đánh nhau!"

Đinh Tiểu Ngụy bị hai người giữ lấy, không tránh thoát được, chỉ có

thể gào khóc với chính trị viên Hùng hai tiếng: "Anh cũng là đồng lõa, thả
lão tử ra, ngay cả anh tôi cũng đánh!"

Nghe xong chính trị viên Hùng theo bản năng sờ gáy của mình, Diệp

Hồng Kỳ cũng được người đỡ lên rồi, nghe nói như thế, khà khà vui vẻ.
Tầm mắt từ trên người Đinh Tiểu Ngụy dời đi, anh nhìn về phía Trình
Miễn.

Anh đang đứng ở chỗ cách bọn anh mấy mét, đôi mắt đỏ bừng, hai

quả đấm nắm chặt nhìn anh. Diệp Hồng Kỳ nói với anh: "Đến đây đi, Trình
Miễn, cho mình ——"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.