MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 390

"Một cái" hai chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, thì đã bị quả đấm của

Trình Miễn đánh vào bụng trước rồi. Diệp Hồng Kỳ bị đánh uốn cong
người, dùng sức ho khan mấy tiếng.

"Diệp Hồng Kỳ, con mẹ nó cậu chính là cháu người ta!"

"Đúng là vậy sao ——" Diệp Hồng Kỳ cười, "Cũng đừng nói, mình là

cháu ai, các cậu khá giống đám tiểu khốn khiếp đấy ."

Một câu nói này khiến mấy năm cách ngăn trừ khử hầu như không

còn. Vì vậy kết quả cuối cùng của việc này, chính là Diệp Hồng Kỳ, Trình
Miễn và Đinh Tiểu Ngụy ba người lại kết thành một khối. Hà Tiêu đứng ở
phía sau nhìn thấy, nước mắt đã vô thanh vô tức* dính ướt cả khuôn mặt.

*Vô thanh vô tức: im hơi lặng tiếng

Tối nay phòng y tế đội pháo binh rất náo nhiệt, một lão đại ca bộ binh,

một người khách ở nơi khác, hai người đều đen mặt ngồi trên ghế dài, trên
tay đều bị thương, một người bị quẹt khi túm người ở ngoài của sổ vào
trong, một người do đánh người ta. Tiểu quân y nhìn hai người này, trong
lòng cực kì không yên. Thật ra còn có một không quân, chỉ là người này
chính là đội trưởng của bọn anh, trên cánh tay đeo băng, khóe miệng bị
người đánh rách, đang ngồi đối diện hai người kia cười ngây ngô.

Tiểu quân y nhìn bên này một chút, lại nhìn bên kia một chút, do dự

không biết nên bôi thuốc cho ai. Lúc này từ ngoài cửa có một cô gái đi vào,
cô nhận lấy rượu và thuốc tím trong tay của anh, âm thanh ôn hòa nói với
anh: "Kiểm tra cho đội trưởng của các cậu trước đi, còn lại hai người bị
thương này để tôi xử lý thay cậu."

Diệp Hồng Kỳ nhìn cô, ngay tức khắc liền cười: "Tiếu Tiếu hiện tại

cũng thay đổi thành cô gái hiền lành rồi, ôi chao anh phải chịu thiệt rồi phải
không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.