MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 394

Nhớ tới khi đó, Hà Tiêu cũng không nhịn được cười. Bây giờ suy nghĩ

một chút cô thực sự hối hận, nếu như khi đó liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ
nhiều hơn, có lẽ có thể thấy Trình Miễn rồi. Có lẽ cô vẫn rời đi như cũ,
nhưng bảy năm sau, có lẽ cô sẽ không trôi qua gian nan như vậy. Anh từng
nói cô là hi vọng của anh, nhưng cô có cảm giác không phải như vậy?
Trong đám người bọn họ, chắc không dám nghĩ tới hôm nay người kia lại
là của cô.

Lấy lại tinh thần, Hà Tiêu hỏi Lỗi Lạc: "Cậu cũng bị Hồng Kì lừa gạt

như vậy à?"

Biểu cảm của Lỗi Lạc có chút kì lạ, mất tự nhiên : "Coi như là thế đi."

Hà Tiêu buồn bực: "Cái gì gọi là coi như là?"

"Ai nha, cũng không tính là bị lừa gạt tới. Khi đó mình còn ở thành

phố B, sau đó thì nhận được điện thoại của đội pháo binh gọi tới, nói Đội
Trường Diệp bị thương, tình trạng vết thương không hề nhẹ. Dĩ nhiên mình
không nghi ngờ gì mà đến thăm anh ấy, đối với người này mình luôn mềm
lòng cậu cũng biết rồi, sau đó cứ đến đây thôi."

"Nhưng trong nhà của cậu bên kia hoàn toàn không biết chuyện a, bác

gái còn nói cậu trở về chăm sóc ông ngoại ——" nói tới chỗ này, Hà Tiêu
hiểu ngay lập tức, trong nháy mắt híp mắt lại, "Cậu được lắm Lỗi Lạc, lừa
gạt trong nhà cậu thì cũng coi như xong, cậu lại còn cùng Diệp Hồng Kỳ
hợp lại làm phản, cùng nhau giày vò bọn mình à?"

Lỗi Lạc cực kỳ áy náy, vội vàng thêm chén nước cho Hà Tiêu: "Xin

bớt giận, xin bớt giận mà."

Hà Tiêu hừ một tiếng, mặc kệ cô ấy.

Qua ba tuần rượu, chính trị viên Hùng và phó đội trưởng Trần liền rút

lui. Trước khi đi, chính trị viên Hùng say chuếnh choáng nói với Trình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.