MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 408

"Không phải vấn đề có tác dụng hay không, mình chỉ sợ cứ thế ném

lại, sau này trong lòng mình lại lo lắng, không thể an lòng được. Lãnh đạo
bên trên cũng cho mình mặt mũi, nên không thể mạnh miệng nói lời khoác
lác, ở đây không phải ai cũng chịu đâu."

Trình Miễn lại thở dài.

Nghe Diệp Hồng Kỳ nói nhiều như vậy, coi như anh cũng hiểu. Cũng

chính bởi vì hiểu, cho nên anh mới thở dài.

Hiện tại trước mắt Diệp Hồng Kỳ gặp tình cảnh khó cả đôi đường.

Không rời khỏi nơi này, anh cũng không dám ở chung một chỗ với Lỗi Lạc,
bởi vì anh không dám mạo hiểm bỏ qua nguy cơ để nói rõ ràng với cô.
Nhưng nếu rời khỏi đây, trong lòng anh vẫn sẽ có điểm băn khoăn mấu
chốt. So sánh giữa hai điều, anh sẽ lựa chọn điều thứ hai.

"Nói chuyện với Lỗi Lạc rõ ràng một chút, cô ấy sẽ hiểu cậu thôi.

Nhưng nếu như cậu không dám mở miệng, vậy mình khuyên cậu nhanh
chóng buông tay đi, đừng chậm trễ cô ấy nữa."

" Bốn năm trước có hơn phân nửa thời gian mình đều lạnh nhạt với cô

ấy, trên thực tế là không dám liên lạc với cô ấy. Nhưng bây giờ ——" Diệp
Hồng Kỳ cười, cười khổ, "Hai mươi bảy tuổi, sắp ba mươi rồi, đàn ông
bình thường, ai không muốn có một cô gái? Đó là lí do mà mình nói mình
thật hồ đồ, con mẹ nó quá ích kỷ."

Trình Miễn nhìn anh, lập tức có cảm giác nghẹt thở. Do dự, giãy giụa

như thế này, anh cực kì quen thuộc, chính là bởi vì quen thuộc, cho nên anh
không có cách nào nói ra lời "Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê". Hai
người đàn ông cùng lúc im lặng, mặc cho gió sa mạc thổi vù vù, kéo dài
không dứt.

Tối hôm đó, chắc là đều có tâm sự riêng, nên cả nơi đóng quân đều

yên lặng hơn rất nhiều. Ngày hôm sau là ngày nắng hiếm có, sáng sớm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.