MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 431

lạnh, đến khi tan việc con với Điềm Điềm hâm nóng là có thể ăn rồi."

Đang khi nói chuyện, Trình Miễn đã nhanh tay nhanh mắt nhận lấy,

giúp cô cất vào trong tủ lạnh.

Bà Điền đối với biểu hiện này của anh coi như hài lòng, bà quay đầu

lại, hỏi Hà Tiêu: "Đúng rồi, không phải là con nói với cha con có một
người bạn bị thương sao, còn muốn đi thăm cậu ta. Rốt cuộc đấy là ai vậy,
còn đến Nội Mông xa như vậy?"

Trước khi xuất phát, Hà Tiêu cũng không nói tin tức Hồng Kì "hy

sinh" cho lão Hà, cũng vì sợ tuổi của ông lớn như vậy sẽ không chịu nổi.
Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là hành động sáng suốt.

"Là Diệp Hồng Kỳ, trước kia ba cậu ấy cũng là bộ đội pháo binh, chắc

mẹ còn nhớ chứ."

Bà Điền suy nghĩ một chút, nhớ ra rồi."Tiểu tử này à, có chút ấn

tượng." Bỗng dưng ánh mắt hơi híp lại, "Nếu là đại viện pháo binh, vậy thì
Trình Miễn cũng biết, cậu ấy có đi chung với con không?"

Hà Tiêu a một tiếng, nói: "Đi, bọn con đi cùng nhau."

Bà Điền hừ một tiếng, tức giận không lên tiếng. Hà Tiêu đứng tại chỗ

hơi luống cuống, đúng lúc sữa đậu nành được hâm nóng xong, Trình Miễn
gọi bọn họ đến ăn điểm tâm.

Hà Tiêu thấy anh mang theo mũ, có vẻ phải đi, vội gọi anh lại: "Anh

phải đi à? Không ăn điểm tâm sao?"

Trình Miễn nhìn bà Điền ở bên cạnh, thấy bà không lên tiếng, cười

nhợt nhạt, nói với Hà Tiêu: "Không, thời gian không còn sớm, trước buổi
trưa anh còn có việc nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.