MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 440

"Đến không đúng lúc rồi, hôm nay cậu ấy xin nghỉ đi ra ngoài rồi,

chắc sáng mai mới có thể trở về." Trình Miễn suy nghĩ thêm một chút, lại
bổ sung, "Đột nhiên nghe điện thoại, có thể là trong nhà có việc."

Chử Điềm nhẹ nhàng a một tiếng, nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng lại nở

nụ cười: "Chẳng lẽ, đây là ý trời?"

Cái gì mà ý trời với không là ý trời Trình Miễn nghe nhưng không

hiểu, anh chỉ biết không thể để Chử Điềm cứ đứng ở cửa ra vào như vậy,
nếu không mắt của các chiến sĩ đi ra đi vào sẽ dính luôn trên người cô ấy.

Hôm nay Chử Điềm rất là xinh đẹp, khoác lên người cả bộ áo lông

màu xám nhạt, không hề béo, chỉ lộ ra vóc người cao gầy mảnh mai của cô
ấy. Trên cổ quàng một chiếc khăn quàng cổ dài màu đỏ thẫm, che kín một
nửa khuôn mặt của cô, chỉ lộ ra ngoài một nửa khuôn mặt trang điểm nhàn
nhạt, mát mẻ tự nhiên lại vui tai vui mắt.

Trình Miễn nhìn xung quanh một vòng, rồi nói với cô ấy: "Đi vào

trong ngồi một lát nhé? Chưa ăn cơm phải không? Để lão Chu bên ban cấp
dưỡng chuẩn bị cơm cho em nhé."

"Không cần đâu." Chử Điềm lắc lắc đầu, "Từ Nghi không có ở đây,

chuyện này nói cho anh cũng được, chờ anh ấy trở về thì anh giúp em
truyền đạt cho anh ấy, lần sau em sẽ không đến nữa đâu."

Ở trong ấn tượng của Trình Miễn Chử Điềm vẫn luôn có dáng vẻ hi hi

ha ha, hiếm khi thấy cô nghiêm túc như vậy, anh cũng không khỏi trở nên
nghiêm túc: "Em nói đi."

Chử Điềm gạt tóc về phía sau tai, cố ý tránh khỏi tầm mắt của Trình

Miễn : ”Đáng lẽ muốn gọi điện thoại cho anh ấy, nghĩ nói trực tiếp trước
mặt anh ấy thì sẽ tốt hơn, không ngờ lại đến không đúng lúc." Cô cười nói,
"Cũng không có gì chuyện lớn, chính là em quyết định quay về quê ở Tứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.