MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 439

Trương Lập Quân cười, cười đến khi khóe mắt hơi ẩm ướt: "Liên

trưởng, anh mắng tôi đi, em nghe vào mới thấy lọt tai."

Nói ra lời đó, rốt cuộc trong lòng anh cũng trở lại bình thường một

chút. Trình Miễn cười nhạt, không nói thêm gì nữa, để thùng nước xuống,
rồi vỗ vỗ bả vai Trương Lập Quân, xoay người rời đi.

Một lão binh chia tay sự nghiệp quân sự của mình một cách lặng lẽ, đó

sẽ là phần kí ức nặng nề khó quên nhất của anh, cậu ấy không muốn,thì
cũng không cần quấy rầy nữa.

Khi trở về đại đội Trình Miễn bị lính gác gọi lại, điện thoại quân tuyến

ở trên bàn chưa cúp, lính trinh sát nói cho anh biết có một cô gái đang chờ
ở cửa lớn doanh trại.

Trái tim Trình Miễn đập thật mạnh, vội vàng hỏi: "Có nói là ai

không?"

Lính gác lắc đầu: "Chỉ nói là đến tìm Chỉ đạo viên, nhưng bây giờ Chỉ

đạo viên không có ở đây ——"

Vừa nghe là tới tìm Từ Nghi, đại khái Trình Miễn cũng biết là ai. Anh

không nhận điện thoại, trực tiếp đi ra cửa lớn, đúng như dự đoán nhìn thấy
Chử Điềm đang đứng ở đó. Vừa mới nhìn qua, suýt nữa thì anh không nhận
ra.

Anh nhìn Chử Điềm, lông mày khẽ nhếch: "Mới hơn một tháng không

gặp thôi, sao tóc em lại ngắn như vậy rồi hả ?"

Không sai. Chử Điềm cắt tóc rồi, đến ngang vai, đen như mực, trơn

bóng như mặt gấm, đuôi tóc hơi uốn một chút.

Thấy Trình Miễn ra đón, Chử Điềm cũng không hề bất ngờ. Cô hỏi:

"Chỉ đạo viên Từ của các anh đâu rồi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.