MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 476

phòng trống nữa, hơn nữa cấp bậc của Tống Hiểu Vĩ chưa đủ, hai người
chưa kết hôn, nên theo quy định, nhà gái không thể ngủ lại ở doanh trại.
Trình Miễn không muốn làm Tống Hiểu Vĩ khó xử, cũng không muốn ở
thời điểm quan trọng này phàn nàn về cậu ấy, cho nên đành phải tìm ra
ngoài tìm chỗ sắp xếp cho Triệu Tuệ Phương.

Có thể thấy, Triệu Tuệ Phương là một cô gái hiền lành, cố gắng không

làm phiền thủ trưởng của Tống Hiểu Vĩ—— Trình Miễn, vì vậy cô ấy nói:
"Liên trưởng Trình, anh đưa tôi về bệnh viện đi, tôi lấy chăn đệm nằm dưới
đất ở phòng bệnh của Hiểu Vĩ là được, lần này tôi đến đây vốn là muốn
chăm sóc anh ấy. . . . . ."

"Cô cứ yên tâm ngồi đi, chuyện này cũng không phiền phức là mấy."

Trình Miễn nói, "Cô ngàn dặm xa xôi từ quê đến đây, có đạo lý nào lại nằm
ngủ trên nền phòng bệnh? Tiểu Tống, cậu ấy có người chăm sóc rồi, hơn
nữa không phải một mình cậu ấy ở phòng bệnh đó, nên tóm lại, cô ngủ ở đó
thì rất bất tiện."

Khi đang nói chuyện, thì đã đến nơi.

Trình Miễn dừng xe một cách ổn định, xuống xe nhìn nhìn biển số nhà

của tiểu khu, trên mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ.

"Xuống xe thôi."

Anh mở cửa xe cho Triệu Tuệ Phương, dẫn cô ấy đi một mạch vào,

vào một tầng lầu đơn, rồi nhấn chuông cửa ở đó. Chờ đợi vẻn vẹn vài giây,
cửa đã được mở ra từ bên trong, lộ ra gương mặt vui mừng của Hà Tiêu :
"Đến nhanh như vậy à? Em còn chưa chuẩn bị xong đâu!"

"Lát nữa còn phải về doanh trại, cho nên phải vội vàng tới đây." Anh

đưa mắt nhìn cô, điểm nhẹ xuống trán của cô, "Bận rộn cái gì vậy, trán đầy
mồ hôi kìa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.