MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 485

Trình Miễn ngẩn ra, bước nhanh đến. Đến khi đi đến trước mặt cậu ấy,

nhìn thấy tư thế quân nhân thẳng tắp cao lớn của Tống Hiểu Vĩ, lại không
biết nói gì nữa.

Đối với bọn họ mà nói, tin tức này cũng quá bất ngờ, trong tiềm thức

anh vẫn cho rằng binh lính ưu tú như vậy, nhất định việc ở lại sẽ không có
vấn đề, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề cậu ấy có thể sẽ phải rời đi.
Cho dù thời gian trước khi sát hạch chuyên ngành, biểu hiện của Tống Hiểu
Vĩ cũng không cần suy nghĩ, anh cũng cho rằng, trước khi xây dựng nền
tảng ở đây, Tống Hiểu Vĩ muốn ở lại đội cũng không phải là việc khó. Hơn
nữa khi bình bầu dân chủ, các chiến sĩ đều nhất trí nói tiểu đội trưởng Tống
được, điều này là vô cùng hiếm hoi trong liên đội.

Là một quân nhân, anh không nghĩ ra lý do gì để không giữ cậu ấy lại.

Cho nên vào giờ phút này, Trình Miễn có chút không biết nên làm thế nào
để đối mặt với Tống Hiểu Vĩ .

Ngược lại Tống Hiểu Vĩ, lại quay về phía Trình Miễn thản nhiên cười

một tiếng, giơ tay lên thi hành quân lễ: "Liên trưởng."

Nhìn dáng vẻ gượng cười của cậu ấy, Trình Miễn cảm thấy hết sức

chua xót. Vốn lời muốn nói được đảo quanh đầu lưỡi bao nhiêu lần để
chuẩn bị cho tốt, cuối cùng khi nói ra khỏi miệng, lại là lời anh không
muốn nói nhất: "Tống Hiểu Vĩ , xin lỗi, không thể giữ cậu lại được."

"Liên trưởng, anh đừng nói như vậy!"

Trước khi đến, Tống Hiểu Vĩ cũng có một bụng lời muốn nói, nhưng

khi vừa nói ra câu nói đó, thì nghẹn lại. Vừa rồi khi tuyên bố mệnh lệnh, có
lẽ là ở trong gió lạnh quá lâu, nên đầu óc của anh cũng hơi trì trệ, hoặc là
anh đã sớm cảm thấy như vậy, cho nên cảm giác của anh cũng không quá
mãnh liệt. Mà lúc này, Trình Miễn chỉ dùng một câu nói như vậy đã đánh
anh trở về nguyên hình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.