rèn luyện anh, bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có thể thực sự trưởng thành.
Quả thật, anh cũng đã bị dạy dỗ, nhưng mà lần này làm công việc phục
viên và chuyển nghề, phản ứng của anh lớn như vậy, cũng không chỉ bởi vì
anh nghĩ quá đơn giản, mà do anh đã mong đợi quá nhiều đối với nơi này.
Đối với anh mà nói những người trong Quân đội giải phóng nhân dân
Trung Quốc chính là đại diện cho lực lượng vũ trang bảo vệ quốc gia hoặc
là chỗ dựa khi có thiên tai đến, thậm chí, cũng có thể chỉ là một thân quân
trang đẹp trai oai hùng trong 230 vạn người. Vậy mà mỗi một người bọn họ
đều giống như anh, có cuộc sống giống như anh. Nên từ tận đáy lòng, anh
chỉ hi vọng bọn họ có thể sống tốt hơn.
Vậy mà lúc này ——
Chỉ có thể than thở, tương lai sáng sủa, nhưng lại là con đường quanh
co, dài dằng dặc.
"Than thở cái gì vậy?"
"Không có gì." Anh trở lại bình thường, ở trên chân của cô lật người,
nằm nghiêng ôm lấy hông của cô, "Biết vì sao anh không thích ngày tuyết
rơi không?"
Hà Tiêu dừng tay lại một lát, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của
anh: "Tại sao?"
Anh cười nhẹ, ôm cô càng chặt hơn, rồi nói: "Bởi vì em đó."
Đó là năm đầu tiên anh đến đội lục quân, thật vất vả mới chờ đến kì
nghỉ đông, ngày đó, khi thông báo thời gian nghỉ vừa ban xuống, anh thu
xếp hành lí rồi chạy lấy người ngay lập tức. Không chỉ bởi vì nhớ nhà, khi
đó bởi vì chuyện của Diệp Hồng Kỳ, anh và Hà Tiêu đã chiến tranh lạnh
gần nửa năm. Anh đã từng gọi cuộc điện thoại cho cô, bởi vì bất tiện tiện,