MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 562

mẹ con em, nhất là mẹ em. Bởi vì ông đắc tội mẹ em sáu, bảy năm, nên ông
mới tự phạt mình dùng cả đời để đền bù."

Hiếm khi thấy Trình Miễn im lặng, đến bây giờ anh mới sâu sắc cảm

nhận được sự phản đối của bà Điền Anh với những lời anh nói. Chỉ vì từng
trải qua, cho nên mới hiểu được.

"Đừng buồn." Anh vuốt ve đầu Hà Tiêu.

"Em không buồn." Hà Tiêu ngồi dậy, nở nụ cười với anh, "Khi đó em

còn nhỏ, về những chuyện này, cũng không nhớ rõ. Ấn tượng sâu sắc duy
nhất, là mùa đông năm bốn tuổi đó."

Mùa đông năm ấy, Điền Anh bị bệnh, Phải nhập viện. Sợ Hà Tiêu ở

nhà chồng một mình không có ai chăm sóc, nên giao phó cô cho chị gái của
bà, cũng chính là dì của Hà Tiêu. Khi đó, tuy nói Hà Tiêu không hiểu
chuyện, nhưng vẫn biết mẹ không thoải mái, nên cũng ngoan ngoãn ở nhà
dì, không làm làm ầm ĩ muốn gặp mẹ. Khi đó sắp đến tết âm lịch, mỗi buổi
tối đều có rất nhiều người đến nhà dì, vây quanh lò lửa uống trà nói chuyện
phiếm. Cô chơi đùa với con gái của dì, lấy mạt chược ra xếp thành đống.

Có một buổi tối, khi cô đang chơi vui vẻ, chị họ đột nhiên vỗ vỗ đầu

của cô. Nhìn theo phương hướng của chị ấy, Hà Tiêu nhìn thấy có một
người đứng ở cửa phòng, mặc áo khoác quân phục, trên người là vẻ phong
trần mệt mỏi và chật vật. Nhìn thấy người kia, Hà Tiêu hoi lờ mờ nghĩ ra,
đợi đến khi cô nhớ người này là ba cô thì người nọ đã xoay người đi trong
chớp mắt, cũng không ở lại một phút nào.

"Sau này em mới hỏi lão Hà, em nói tại sao ba không đi vào gặp em,

chỉ vội vã đi thăm mẹ em, cũng có thể rút lại một phút để nghe con gọi ba
một tiếng ba chứ?"

"Thế chú Hà nói thế nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.