MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 578

Chỉ còn lại Trình Miễn và lão Hà ngồi đó, mặt đối mặt. Lão Hà phải

uống thuốc, Trình Miễn liền giúp ông rót nước, anh thường làm những việc
này ở bệnh viện, nên giờ phút này động tác không hề có cảm giác ngượng
tay.

Lão Hà không khỏi có chút xúc động, nhìn trong chén bốc có hơi nước

nóng bốc lên, hỏi "Trình Miễn, cháu vẫn luôn đợi Tiếu Tiếu của chúng ta
à?"

Đột nhiên đặt câu hỏi, khiến Trình Miễn sợ run lên.

Lão Hà nhìn anh, cười nhạt, nếp nhăn trên khóe mắt càng rõ ràng:

"Nhà chúng ta chỉ có một cô con gái, để cho cháu dùng một phong thư rồi
bắt cóc đi luôn, cháu nên đối xử với nó thật tốt."

Đây coi như là đồng ý à?

Sự vui sướng và kích động khó nói lên lời dâng lên trong lòng, nhưng

mà Trình Miễn vẫn chưa kịp nói chuyện, đã bị nước nóng trong chén đổ ra
làm bị bỏng. Anh khàn giọng hít một hơi, vội vàng đặt cái chén lên trên
khay trà, lão Hà cười cười, vững vàng nhận lấy cái chén, đi vào phòng lấy
thuốc.

Trình Miễn nhìn chỗ đỏ lên do bị bỏng trên khóe miệng, khóe miệng

đã từ từ lở ra, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn qua thấy vô cùng
rực rỡ.

Ăn cơm trưa xong thì ngồi lên một lúc, bởi vì lão Hà muốn nghỉ trưa,

Trình Miễn đúng lúc đứng dậy cáo từ.

Lão Hà gật đầu một cái, nhớ tới cái gì đó, rồi gọi anh lại. Trong ánh

mắt có vẻ Trình Miễn hơi kinh ngạc, lão Hà chỉ chỉ túi của anh: "Này, trong
cái túi đựng cái gì thế hả, đến lâu như vậy rồi, cũng không chịu lấy ra."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.