MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 65

“Chỉ là cảm lạnh bị sốt, hiện tại đã khỏe hơn.” Nói xong, cô ngẩng đầu

lên cười với anh một tiếng mang tính lịch sự.

Tuy hiểu cô không muốn khiến giữa cả hai thoạt nhìn quá mức quái lạ,

nhưng đây là lần đầu tiên Hà Tiêu mỉm cười với anh từ khi gặp mặt đến
nay. Trình Miễn không khỏi sững sốt, rồi sau đó vuốt vuốt cái đầu húi cua.

“Chỉ có một mình em ở thành phố B à?”

“Em ở cùng ba mẹ.” Hà Tiêu nói, “Lão Hà kinh doanh ở thành phố B,

hai năm trước đã mua nhà, sau khi tốt nghiệp đại học em liền cùng mẹ dắt
nhau đến đây.”

Hẳn nên nghĩ ra. Anh nhớ được cô từng nói nguyện vọng lớn nhất

chính là cả nhà có thể ở chung với nhau.

“Vậy lúc trước em vẫn ở quê à?”

Hà Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, em vẫn ở quê.”

“Vậy em, có từng nhận được thư của anh không?”

Trình Miễn hỏi một cách chậm chạp, giống như là mang theo chút đợi

chờ, nhưng được đáp lại cũng là vẻ mặt ngơ ngác của Hà Tiêu: “Thư? Thư
gì?”

Không phải giả vờ, cô thật sự chưa từng nhận được một phong thư nào

của anh. Điều này Trình Miễn nhìn ra được. Anh tạm dừng nhưng nhanh
chóng khôi phục như lúc ban đầu: “Không có gì, rất lâu trước đây đã gửi.”
Cười thản nhiên, anh chuyển đề tài, “Cơ thể bác trai bác gái đều khỏe
chứ?”

“Tàm tạm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.