MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 66

Thuận miệng trả lời vấn đề của anh, đầu óc Hà Tiêu vẫn rối loạn như

cũ, sau khi lão Hà chuyển nghề, cô và cha mẹ trở về quê, hơn nữa lúc đi
học cũng chọn trường gần đó để tiện ở lại nhà. Mấy năm đó quả thật cô
chưa từng nhận được một bức thư nào ký tên Trình Miễn. Ở trong thư anh
đã viết gì vậy?

Nghĩ như vậy, Hà Tiêu vô thức thốt lên: “Chuyện thư thật sự em

không biết.”

Trình Miễn giật mình một chút, tiếp theo cười nói: “Không sao. Anh

chỉ muốn hỏi em….” Anh lại rót nước đầy một tách, đưa đến trước mặt Hà
Tiêu, thay thế cho cái tách đã sớm nguội lạnh trong tay cô, từ từ nói
“Chúng ta…. vẫn còn là bạn bè chứ?”

Vẫn còn là…. bạn bè?

Hà Tiêu sững sốt, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn anh, một nụ cười

mỏng manh hiện lên gương mặt tái nhợt: “Dĩ nhiên.”

Hoạt động buổi sáng kéo dài đến mười một giờ, sau khi chấm dứt

cũng không có sắp xếp gì lớn, thời gian còn lại trên danh nghĩa là “tự do
sắp xếp” nhưng trên thực tế là tạo không gian cho người có cảm tình với
nhau chung đụng nhiều hơn.

Vị trí nông trường hơi lệch về phía Bắc, tiếp giáp với Nội Mông. Dưới

tình trạng tài nguyên đất đai ngày càng bị cát hóa có thể xây dựng ra một
nông trường lớn thế này quả thật không dễ dàng. Dù sao cách giờ cơm còn
một khoảng thời gian, Hà Tiêu cũng chậm rãi đi dạo ở nông trường, nơi này
không canh phòng nghiêm ngặt bằng doanh trại, ngoại trừ cái lán lớn chính
là chuồng heo, tuy không có nơi quan trọng gì để nói nhưng Hà Tiêu cũng
không hào hứng lắm.

Nhớ đến lời nói của Trình Miễn, cô gần như tự cười giễu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.