MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 72

chó lớn kêu gào một tiếng, đúng lúc chiến sĩ cầm lấy vòng đeo cổ chạy đến
kịp thời, Trình Miễn lập trức buộc nó lại, chế ngự con chó ngay tại chỗ.

Song đến khi anh ngẩng đầu lần nữa đã không thấy bóng dáng Hà Tiêu

đâu cả. Không suy nghĩ được nhiều, giao chó cho người lính nhỏ, anh tiếp
tục chạy về trước.

Cách đó không xa có một căn nhà trệt.

Căn nhà trệt này dùng để cho người trông chuồng heo ở, bởi vì chuồng

heo cách hơi xa doanh trại, tường rào ở nông trường được xây không tốt
lắm, từng xảy ra sự việc lạc heo, không ít người còn bị xử phạt vì vậy.

Hà Tiêu chạy bậy chạy bạ vào trong, cũng bất chấp có người hay

không, bắt lấy một thứ trên bàn rồi trèo ngay lên phản, cửa liền đẩy ra từ
phía ngoài, cô lập tức khẩn cấp nắm chặt đồ trong tay muốn ném ra ngoài,
chỉ nghe thấy người đó la lên: “Đừng ném, là anh!”

Hà Tiêu khẩn trương nhìn ra cửa, sau khi biết đi vào là người thì sợ

hãi trong lòng mới được kiềm chế. Thấy rõ người đến là Trình Miễn, cô
cũng bất chấp thể diện trước mặt anh, hỏi giọng khàn khàn: “Chó đâu?”

“Chó sẽ không vào đâu.”

Hà Tiêu chỉ hỏi: “Chó ở đâu?”

“Bọn anh đã chế ngự nó rồi, không có chuyện gì nữa.” Anh khẽ giọng

dỗ dành cô, “Em xuống trước đi, Tiếu Tiếu.”

Hà Tiêu nhìn quanh bốn phía, sau đó mới quay đầu bốn mắt nhìn nhau

với Trình Miễn, qua thật lâu mới nói với giọng nghẹn ngào: “Em không thể
đi xuống”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.