MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 71

xuống mặt đất trơn. Kéo tay Chử Điềm chạy ra ngoài, hai người gần như là
trăm miệng một lời la lên: “Có chó!”

Hễ là ai biết Chử Điềm và Hà Tiêu cũng biết hai người này sợ chó đến

cảnh giới nhất định. Điểm giống nhau này có thể nói là đã xây lên nền tảng
hữu nghĩ chắc chắn của hai người. Đến ngã ba, giữa hoản loạng hai người
chia nhau ra hai đường chạy ra phía ngoài, Chử Điềm chạy được một đoạn
mới phát hiện con chó bám chặt đuổi theo Hà Tiêu, sau khi thở dốc một hơi
mới hô to về phía Hà Tiêu: “Tiếu Tiếu, bên kia là chuồng heo, không
người….”

Lúc này Hà Tiêu cũng muốn khóc, nhưng chân vẫn không dám dừng

lại, bởi vì phía sau vẫn còn chó dữ đuổi theo.

Chử Điềm bế tắc, vội vàng tóm lấy một anh lính bước ra khỏi lán lớn,

đương lúc muốn đi qua đó thì một bóng dáng nhanh chóng chạy đến trước
bọn họ một bước, tốc độ nhanh như là một tia chớp.

Chử Điềm chạy vài bước mới nhận ra đó là Trình Miễn. Cô sững sốt,

ánh mắt hơi liếc, quả nhiên nhìn thấy Từ Nghi đứng ở một bên. Thấy cô
nhìn sang còn cười híp mắt nói: “Yên tâm, Trình đại đội trưởng đội trinh
sát chúng ta là cao thủ bắt chó.”

Chử Điềm hùng hổ trừng anh một cái.

Trình Miễn cực kỳ nhanh chóng chạy về phía Hà Tiêu, thấy ngay cô

đang hoảng hốt chạy bừa vào con đường hẹp, anh vội vàng cất cao giọng:
“Hà Tiêu, đừng chạy nữa, càng chạy chó càng đuổi.”

Hà Tiêu sao nghe lọt được, chạy trốn càng nhanh hơn. Trình Miễn

buộc phải cắn răng tăng nhanh bước chân, vừa chạy vừa cởi nút áo khoác,
canh đúng thời cơ chụp vào đầu con chó, thừa dịp nó còn đang vùng vẫy
chính xác kẹp chặt cổ của nó, mũi chân dùng sức đá vào dưới bụng nó. Con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.