MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 97

lại.

“Đi đâu?” Bà Điền trợn mắt nhìn lão Hà một cái, ngăn Hà Tiêu không

để cô đi.

Hà Tiêu hơi không biết làm sao: “Mẹ, con còn trẻ tuổi, cũng đâu phải

không ai thèm lấy.”

“Chính là nhân lúc còn trẻ tuổi mới có thể tìm được đối tượng tốt, đến

khi con lớn tuổi hơn còn tùy con lựa chọn sao?” Bà Điền bất chấp tất cả,
kéo Hà Tiêu ngồi xuống ghế salon, “Tiếu Tiếu, con nghe mẹ nói, lần này
mẹ đã thay con xem tốt rồi, chỗ này có hình, con nhìn xem, tấm nào cũng
có tinh thần!”

Lão Hà cười híp mắt khuyên bảo cô: “Con cũng nhìn xem, mẹ con bận

bịu thay con cho đến trưa.”

Hà Tiêu đành phải nhận lấy hình.

May mà lúc trước cô đã đối phó chuyện như vậy rất nhiều lần, đã

thành công tích lũy rất nhiều kinh nghiệm. Thật vất vả đuổi bà Điền đi, Hà
Tiêu trốn vào phòng mình.

Bên ngoài vẫn còn sáng rỡ, Hà Tiêu đóng cửa phòng lại, từ từ đến

trước bàn đọc sách, cúi người xuống, mở ra ngăn kéo dưới cùng.

Bởi vì đã lâu không đụng đến, cho nên tốn chút công sức mở ra. Trong

ngăn kéo rơi ra không ít đồ, Hà Tiêu kiên nhẫn lục hết lên, cuối cùng
tìmđược một tấm hình ở dưới đáy. Bởi vì được bao plastic, cho nên hình
được giữ gìn gần như hoàn hảo.

Hà Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt không hề tồn tại tro bụi, hiện ra

dáng vẻ vốn có của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.