MÙA GẶT - Trang 117

Ông quay lại, giấu mặt vào tay vợ. Họ cùng khóc, không thể nói lên lời.

Một y tá nhẹ nhàng.

- Ông bà O’Day, nếu hai người muốn gặp Josh thì nó đã bắt đầu tỉnh lại

rồi.

Tarasoff cười, nhìn nhà O’Day kéo vào phòng hồi sức. Rồi ông quay

sang Abby, đôi mắt xanh long lanh sau cặp kính.

- Đó là lý do tại sao chúng ta làm thế, vì những khoảnh khắc như vậy

đấy.

- Thật là gần gũi.

- Quá gần gũi. Tôi đang trở nên già nua cho những giây phút hạnh phúc

như thế. Khỉ thật.

Họ trở về phòng đợi của các bác sĩ và ông rót cho cả hai cà phê nóng.

Bác sĩ Tarasoff không đội mũ nữa, những sợi tóc bay xòa ra khiến ông trông
giống một giáo sư đang nhăn nhó hơn là một bác sĩ phẫu thuật chuyên đảm
nhận những ca hóc búa.

Ông đưa cho Abby một tách cà phê và nói:

- Bảo với Vivian lần sau nhớ thông báo cho tôi sớm hơn nhé. Tôi chỉ

nhận được một cú điện thoại của cô ấy và thấy bệnh nhân ở cửa. Tôi mới là
người suýt nữa thì ngừng thở đấy.

- Vivian biết cô ấy làm gì khi gửi đứa trẻ cho ông.

Ông cười lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.