MÙA GẶT ĐỎ - Trang 5

trùm lấy nó là bầu không khí ám đầy bụi, như thể vừa chui ra từ ống
khói của lò luyện kim.

Người cảnh sát đầu tiên mà tôi gặp rõ ràng cần phải cạo râu. Người

thứ hai có vài chiếc cúc bị đứt trên bộ đồng phục tồi tàn. Người thứ ba
đứng ở giữa giao lộ chính của thành phố, giữa Broadway và phố
Union, với một điếu xì gà trên miệng. Sau đó thì tôi không để ý đến họ
nữa.

Vào lúc chín giờ rưỡi, tôi bắt một chiếc xe điện và đi theo hướng

mà Donald Willsson đã chỉ. Nó đưa tôi tới một ngôi nhà có hàng rào
bao quanh bãi cỏ.

Người giúp việc ra mở cửa bảo tôi rằng ông Willsson không có nhà.

Trong khi tôi đang giải thích rằng mình có hẹn với anh ta thì một
người phụ nữ tóc vàng mảnh khảnh, khoảng dưới ba mươi tuổi, bận bộ
đồ vải crepe màu xanh bước tới. Ngay cả khi cười, sự lạnh nhạt vẫn ẩn
hiện trong đôi mắt xanh của cô ta. Tôi giải thích lại một lần nữa.

“Chồng tôi hiện không có nhà.” Âm giọng địa phương mờ nhạt

khiến phát âm của cô ta hơi nhịu. “Nhưng nếu đã có hẹn thì chắc anh
ấy sẽ về sớm thôi.”

Cô ta dẫn tôi lên tầng, tới một căn phòng nhìn về hướng đại lộ

Laurel. Căn phòng được sơn hai màu nâu đỏ và có rất nhiều sách.
Chúng tôi ngồi xuống chiếc sofa da, nửa quay về phía người đối diện,
nửa hướng về phía lò sưởi đang đỏ than, và cô ta bắt đầu tìm hiểu về
chuyện giữa tôi và chồng cô ta.

“Anh sống ở Personville à?” Cô ta hỏi trước.
“Không. San Francisco.”
“Nhưng đây không phải lần đầu anh tới Personville, phải vậy

không?”

“Đây là lần đầu tiên.”
“Thật ư? Anh nghĩ sao về thành phố này?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.