MÙA GẶT ĐỎ - Trang 6

“Tôi chưa quan sát đủ để có thể đưa ra ý kiến.” Đó là một lời nói

dối. Tôi đã thấy đủ. “Tôi vừa mới tới lúc chiều.”

Sự tò mò biến mất khỏi đôi mắt lấp lánh của cô ta. Rồi cô ta nói:
“Anh sẽ thấy rằng đây là một chốn ảm đạm.” Rồi cô ta tiếp tục soi

mói, “Tôi cho rằng tất cả các thành phố mỏ đều giống như thế này.
Anh có tham gia vào ngành khai mỏ không?”

“Hiện tại thì không.”
Cô ta nhìn đồng hồ trên mặt lò sưởi và nói:
“Donald thật thiếu chu đáo khi hẹn anh tới rồi lại để anh ngồi đợi,

giữa đêm hôm khuya khoắt thế này. Đã quá giờ làm việc lâu quá rồi.”

Tôi đáp rằng không sao.
“Có lẽ đây không phải là vấn đề công việc.” Cô ta bóng gió.
Tôi không trả lời.
Cô ta cười, tiếng cười cộc lốc và có phần chói tai.
“Thường thì tôi không tọc mạch thế này đâu”, cô ta vui vẻ nói,

“nhưng anh quá kín đáo đến mức tôi không thể không tò mò. Anh
không phải dân buôn rượu lậu đấy chứ? Donald đổi người rất thường
xuyên.”

Tôi để cô ta tự suy diễn và nở một nụ cười.
Chuông điện thoại reo dưới tầng. Cô Willsson duỗi đôi chân đi dép

lê xanh về phía lò sưởi đang đỏ than và vờ như không nghe thấy gì.
Tôi không hiểu tại sao cô ta nghĩ thế là cần thiết.

Cô ta bắt đầu, “Tôi sợ rằng mình sẽ ph…”, và dừng lại, nhìn về phía

cô hầu đứng bên cửa.

Người giúp việc nói rằng đầu dây bên kia muốn gặp cô Willsson.

Cô ta cáo lỗi rồi ra ngoài. Cô ta không đi xuống tầng dưới mà nói qua
máy điện thoại kéo dài, trong tầm nghe của tôi.

Tôi nghe được, “Tôi, Willsson nghe đây… Vâng… Xin lỗi?… Ai

đấy?… Anh có thể nói to lên không?… Gì cơ?… Vâng… Vâng… Ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.