MÙA HÈ - Trang 120

Nàng nhìn anh ta và lắc đầu: “Em không bao giờ trở lại. Anh không biết

đâu.”

“Anh không biết gì chứ?” Nàng lặng thinh và anh ta tiếp tục: “Những gì

xảy ra trên bến tàu thì thật là kinh khủng, em có quyền nghĩ những gì em
muốn. Nhưng nó không thể làm sự thật khác đi được: em không thể bị tổn
thương vì những điều như vậy. Em phải cố gắng để quên. Và em phải hiểu
rằng những người đàn ông đôi khi...”

“Em biết... Tại sao đàn ông lại...”

Anh ta đỏ mặt một chút về sự bắt bẻ này như thể nó đã chạm đến anh ta

trong một cách mà nàng không ngờ.

“Vâng, rồi anh phải biết, người ta phải làm những việc đứng đắn chứ.

Ông ta đã say xỉn.”

“Em cũng biết tất cả về việc đó. Em đã thấy ông ta như thế trước đây.

Nhưng ông ta sẽ không dám nói với em cách đó nếu ông ta không...”

“Không cái gì?” Em muốn nói gì?”

“Không muốn em giống như những cô gái khác.” Nàng hạ giọng và nhìn

ra nơi khác: “Vì vậy ông ta sẽ không phải đi ra ngoài.”

Harney trân trân nhìn nàng. Trong phút chốc anh ta không hiểu được ý

nghĩ của nàng; rồi gương mặt nàng sa sầm: “Đồ đê tiện đáng khinh! Đồ côn
đồ hạ lưu đê tiện!” Sự phẫn nộ của anh ta bộc phát, mặt đỏ như quả gấc tận
thái dương: “Anh không bao giờ nghĩ tới - Chúa lòng lành, điều đó thật
kinh tởm.”

“Em sẽ không bao giờ về lại nơi đó.” - nàng lặp lại một cách lì lợm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.