MÙA HÈ - Trang 175

Một ai đó kéo ông ta ra và ngồi vào băng ghế kê sát vách. Ông ta lầm

bầm những điều mà không ai thèm để ý.

Im lặng bao trùm, rồi người đàn bà trẻ lẩn quẩn chỗ bàn hồi nãy tách ra

khỏi nhóm và đứng trước Charity. Chị ta có vẻ khỏe mạnh và đẫy đà hơn
những người khác, và trên gương mặt dãi dầu nắng gió có một vẻ đẹp u
buồn.

“Cô gái này là ai? Ai mang cô ta đến đây?”

Ngài Miles trả lời. “Tôi mang cô ấy đến đây. Cô ấy là con gái của Mary

Hyatt.”

“Gì? Vậy sao?” cô gái cười nhạo báng, và người đàn ông trẻ quay sang

nguyền rủa chị ta: “Câm cái mồm mày đi, đ. m., hoặc là mày xéo đi khỏi
đây ngay.” Rồi ông ta trở lại trạng thái lạnh lùng như trước, ngồi phịch
xuống băng ghế, đầu dựa vào vách nhà.

Ngài Miles để cây nến xuống nền nhà, cởi áo choàng ra. Quay sang

Charity, ngài nói: “Nào đến đây và giúp ta một tay.”

Ngài quỳ gối xuống nệm, vuốt mắt cho người chết. Charity run lên và

thấy phát bệnh, nàng quỳ gối bên cạnh ngài Miles và cố gắng giúp ngài sửa
lại tư thế cho mẹ mình. Nàng kéo vớ lên cái chân đáng sợ, kéo váy xuống
tận đôi ủng mòn vẹt. Khi nàng làm việc này, nàng nhìn mặt mẹ mình: gầy,
đôi môi há ra trên những chiếc răng gãy. Không có một dấu hiệu nào là
dành cho con người cả: bà nằm đó như xác một con chó trong cống rãnh
làm cho đôi bàn tay của Charity lạnh cóng lên khi chạm vào thân thể của
bà.

Ngài Miles kéo hai cánh tay bà để khoanh trên ngực, và phủ chiếc áo

khoác của ngài lên, rồi lấy chiếc khăn tay của ngài đắp lên mặt và đặt cây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.