MÙA HÈ - Trang 174

Người đàn ông trẻ thay vì trả lời thì quay đầu về phía có người ngồi.

“Đèn cầy đâu? Tau đã bảu (bảo) mầy mang đèn cầy mà.” - hắn ta thình lình
nổi cáu với một người đàn bà đang quanh quẩn bên chiếc bàn. Bà ta không
trả lời nhưng một người đàn ông đứng lên và lấy ra một cây nến trong góc
nào đó rồi ấn vào chân nến.

“Nằm sau để đốt ló nên? Nò đã tắt gồi.” (Làm sao để đốt nó lên? Nó đã

tắt rồi) - Bà ta cằn nhằn.

Ngài Miles mò trong chiếc áo choàng nặng nề của mình lấy ra một hộp

diêm. Ngài đốt nến, và trong phút chốc một vùng ánh sáng yếu ớt rơi trên
những gương mặt tái mét vừa ló ra từ bóng tối giống như những con vật
thuộc về bóng đêm.

“Mary ở đằng kia!” - một ai đó nói, và ngài Miles cầm chân nến trong

tay, đi qua phía sau chiếc bàn. Charity theo sau ngài, và họ đứng trước một
cái nệm để trên sàn nhà trong một góc phòng. Một người đàn bà nằm đó,
nhưng nhìn không giống một người đàn bà chết mà như bị ngã từ trên chiếc
giường tả tơi trong một giấc ngủ say xỉn, và được đặt nằm tại nơi bà ta té
trong quần áo rách nát và luộm thuộm. Một cánh tay vung trên đầu, một cái
chân dựng lên trong chiếc váy rách để lộ cái chân trần tới đầu gối: một cái
chân sưng phồng với một chiếc vớ rách tụt xuống tận mắt cá. Người đàn bà
nằm ngửa, mắt nhìn lên trần không chớp trong ánh nến ngài Miles cầm
trong tay.

“Bà ta té.” - một người đàn bà nói qua vai những người khác; và người

đàn ông trẻ thêm vào: “Tôi vừa vào và thấy bà ta như thế.”

Người đàn ông có tuổi mái tóc lưa thưa với một nụ cười méo mó chen

vào. “Đúng vậy. Tôi đã “bảu” (bảo) với bả chỉ đêm trước thôi rằng nếu bả
không chừa bỏ, thì cũng có ngày.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.