MÙA HÈ - Trang 183

Khi nằm đó, choáng váng vì sự khởi đầu đầy bi kịch của mình, nàng cố

gắng nghĩ về cuộc sống xung quanh. Nhưng nàng không thể hiểu rõ mối
quan hệ của mình ra sao với mỗi người ở đây và cũng không biết sự liên hệ
của họ với người mẹ vừa chết của mình. Dường như họ tụ tập sống thành
đàn trong cái loại pha tạp thụ động, trong đó sự khốn cùng chung là mối
dây liên kết mạnh nhất. Nàng cố gắng hình dung cuộc sống của mình nếu
được lớn lên ở Núi: chắc là cũng chạy nhảy hoang dại trên những mảnh vải
tả tơi trên người lúc ban ngày. Đêm đến ngủ chò co trên sàn nhà, đầu tựa
vào mẹ mình giống như những đứa trẻ mặt mày tái mét nằm ngổn ngang
cạnh bà già Hyatt, và quay mặt về phía cô gái dữ tợn đã buông ra những lời
lẽ rất ư lạ lùng với mình. Nàng sợ mình có mối quan hệ thầm kín với cô gái
này.

Những sự vật xung quanh cho nàng tia sáng để quyết định những bước

khởi đầu của riêng mình. Nàng nhớ lại những gì mà ông Royall đã nói với
Harney buổi tối hôm nào: “Phải, nó có một người mẹ, nhưng bà thích cho
con gái mình đi. Bà ta phải cho nó đi với bất cứ người nào.”

Ừ! Sau cùng thì mẹ mình có đáng bị phê phán không nhỉ? Kể từ ngày đó

Charity luôn nghĩ về tình cảm của con người đang sống trong cảnh bần hàn;
bây giờ mẹ mình chỉ là một kẻ đáng thương. Làm sao một người mẹ có thể
giữ con mình lại trong cuộc sống như thế này chứ? Charity nghĩ đến tương
lai của đứa con mình, và lệ tuôn ra như suôi trên đôi má tê buốt. Nếu nàng
không quá kiệt sức và ít nặng nề cơ thể hơn thì ắt hẳn nàng sẽ lao ra và cao
chạy xa bay khỏi nơi đó.

Những giờ khắc ác nghiệt và bóng đêm chầm chậm trôi đi. Cuối cùng

bầu rời cũng ló dạng ánh bình minh và một chùm tia sáng xanh, lạnh rọi
vào phòng. Nàng nằm trong góc, nhìn trân trân vào sàn nhà bẩn thỉu, những
bộ quần áo tả tơi treo lủng lẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.