MÙA HÈ - Trang 88

cười ngọt ngào: “Điều đó không đúng với em. Không thể như vậy được.”

Nụ cười giống như lưỡi dao chọc thẳng vào trái tim nàng: tất cả mọi thứ

trong nàng bắt đầu rung lên và vỡ vụn. Nàng cảm thấy nước mắt tuôn ra, và
đứng dậy.

“Vâng, tạm biệt!” - nàng nói.

Nàng nhận thấy cái nắm tay của anh ta thật tẻ nhạt.

“Tạm biệt!” - Anh ta quay đi, rồi dừng lại ở ngưỡng cửa: “Nói với bà

Verena là anh chào tạm biệt nhé!”

Nàng nghe tiếng cửa ngoài đóng lại, và bước chân rạo rạo trên đường.

Then cài cổng kêu lách cách phía sau lưng anh ta.

Sáng hôm sau khi nàng thức dậy trong buổi bình minh giá lạnh, nàng mở

cửa chớp ra thì thấy một cậu bé mặt đầy tàn nhang đứng bên kia đường
nhìn nàng. Nó là thằng bé một nông trại cách con đường Creston ba bốn
dặm, nàng tự hỏi nó đang làm gì ở đó trong giờ này và tại sao nó nhìn chằm
chằm vào cửa sổ mình thế. Khi thấy nàng, nó băng qua đường và đứng dựa
vào cổng một cách vô tư lự. Không có ai quấy nhiễu trong nhà, nàng ném
khăn choàng trên chiếc áo ngủ và chạy ra ngoài. Vào lúc nàng chạy đến
cổng thì thằng bé đang đi thơ thẩn xuống đường, huýt sáo loạn xạ. Rồi nàng
thấy một bức thư được ném giữa các thanh gỗ và then ngang của cổng.
Nàng nhặt lấy và vội vã về phòng mình.

Phong bì đề tên nàng, bên trong là một tờ giấy xé ra từ quyển nhật ký bỏ

túi.

Charity thân mến:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.