MƯA SA GIÔNG - Trang 146

Vờ đưa tay che miệng ngáp, Nguyên Hạ đi sang phòng mình, nhưng cô vừa
đưa tay định khép cửa lại, Nhật Thống kéo cánh cửa lại:
– Em không muốn nói gì với anh sao?
– Em buồn ngủ và mệt lắm ...ngày mai nói chuyện nghen anh.
Nhật Thống lách người vào, anh đóng ngay cửa lại:
– Anh biết là em sẽ bỏ anh đi. Anh sẽ không để em đi xa anh đâu, anh sẽ
giữ chặt em lại như vầy nè.
Nhật Thống ôm Nguyên Hạ vào mình thật chặt:
– Hãy bỏ qua tất cả quá khứ đi nghen em. Chúng mình làm lại từ đầu.
Nước mắt Nguyên Hạ tuôn ra ướt má, cô thổn thức:
– Em không đáng cho anh yêu đâu Nhật Thống. Nếu như anh ... đến với Ái
Như, em ... tán thành.
Nhật Thống lắc đầu:
– Anh xem Ái Như như một người bạn thân như vậy thôi. Còn em mới
chính là người anh yêu. Anh nói cái này em đừng cười anh nhé! Anh từng
mơ ngủ được ôm em, được hôn em. Bây giờ anh biến giấc mơ đó thành
hiện thực.

Nhật Thống cúi hôn lên trán Nguyên Hạ, lên gương mặt đầy vết sẹo, bàn
tay anh mân mê đôi vai thanh mảnh hãy còn mịn màng sau bao nhiêu biến
cố của cuộc đời Nguyên Hạ rung động khép mắt lại, những giọt nước mắt
bây giờ tuôn chảy nhiều hơn.
Đôi môi mềm ấm của Nhật Thống uống cạn từng giọt lệ:
– Em cứ khóc đi, nhưng đừng bao giờ có ý nghĩ rời xa anh, hứa với anh đi?
Chỉ có sự im lặng và tiếng khóc thổn thức của Nguyên Hạ, bị chìm lắng bởi
nụ hôn dài và sâu.
Nhật Thống chợt rút chiếc nhẫn trong túi áo anh đeo ngay vào tay Nguyên
Hạ:
– Hạ! Anh muốn cầu hôn em lần nữa.
Nguyên Hạ kêu lên:
– Anh điên quá Thống ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.