anh là nguyên nhân của mối tình tan vỡ giữa tôi và Lộc Tú. Tôi căm hận
anh ...
– Nhật Thống!
Bà Nhật Quang gần như rú lên trước cái chân băng bột của Nhật Thống, bà
khóc òa lên:
– Sao ra nông nỗi này hả con? Con có mệnh hẹ nào mẹ làm sao sống nổi?
Nhật Thống nhăn mặt:
– Con bị nứt xương băng bột vài tháng sẽ lành, mẹ làm gì khóc ồn ào dữ
vậy?
– Con còn nói nữa! Đi đứng không cẩn thận, chân băng bột như vầy mà còn
bảo chỉ nứt xương.
Giọng bà trở nên hờn dỗi:
– Phải rồi! Cậu có làm sao thì tôi đau chứ đâu phải cậu.
Đang đau, Nhật Thống cũng phải phì cười:
– Mẹ ơi là mẹ! Con biết mẹ lo cho con, con cám ơn, nhưng mà bác sĩ nói
không sao.
– Có thật không?
– Thật mà!
Như không tin, bà Nhật Quang sờ nhẹ lên lớp thạch cao bó chân.
– Không sao chứ con?
– Thì mẹ nhìn con nè, con bình thường chứ đâu có sao.
Bà Nhật Quang thở phào ngồi xuống ghế. Lúc này mới chợt để ý đến sự có
mặt của Nguyên Hạ, bà đưa mắt nhìn cô từ đầu xuống chân, từ chán lên
đầu, mặc dù Nguyên Hạ cúi đầu lễ phép chào bà:
– Thưa bác!
– Cô là người đã gọi điện thoại báo tin cho tôi?
– Dạ, là cháu.
Nhật Thống vội chen vào:
– Cổ tên Nguyên Hạ đó mẹ. Cổ chăm sóc cho con từ sáng giờ.
Bà Nhật Quang niềm nở:
– Vậy à!
Bà quay sang hỏi nhỏ tai Nhật Thống: