MƯA SA GIÔNG - Trang 29

Dù cho Nhật Thống có biến cô là người của anh lần nữa, cũng có khác gì
đâu, Lộc Tú đã bỏ cô. Anh không bao giờ tha thứ cho sự phản bội của cô,
dù cô không hề muốn phản bội anh.
Không còn sự phản kháng mãnh liệt mà là sự buông xuôi đau đớn, Nguyên
Hạ đứng cúi đầu khóc.
Nhật Thống ái ngại:
– Em cứ khóc đi! Nhưng em nên hiểu một điều, là tương lai của Lộc Tú
không bao giờ có em cả. Anh xin lỗi đã góp phần trong việc Lộc Tú bỏ em.
Nhưng nếu không có anh, thì hắn cũng bỏ em, đây là một tấm kịch mà hắn
không muốn bị giày vò khi bỏ em.
Nguyên Hạ bịt hai tai nức nở:
– Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe! Có nói gì nữa, anh cũng là
người xấu để cho tôi khinh bỉ.
– Em không muốn nghe nhưng anh vẫn cứ nói, bởi vì Lộc Tú sẽ bỏ em.
Chính hắn đã “sang tay” em cho anh, khi biết anh thích em.
– Anh đừng có nói nữa!
Những lời nói của Nhật Thống cứ làm cho Nguyên Hạ bàng hoàng và tê
điếng. Không thể nào Lộc Tú là con người xấu xa như Nhật Thống đã nói.
Không thể nào!
Cô còn tìm tôi làm gì nữa? Cô nghĩ là cô còn xứng đáng với tôi khi qua
đêm với bạn tôi và còn nhận sự bảo bọc của anh ta? Đừng làm tôi phải ghê
tớm cô hơn nữa.
Nguyên Hạ ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Lộc Tú. Gương mặt anh đang thật
lạnh lùng vô cảm, một gương mặt hoàn toàn khác với ngày nào anh đắm
đuối nói yêu cô. Cô nghẹn ngào:
– Anh Thống nói anh muốn bỏ em nên mới bảo anh ấy ... Lộc Tú! Em
không muốn tin anh muốn bỏ em phải dùng thủ đoạn như thế, có phải như
vậy không anh?
Gương mặt Lộc Tú vẫn lạnh lùng băng giá, giọng nhát gừng:
– Đàn bà con gái luôn lấy sự chung thủy làm đầu. Cô đã thủy chung với tôi
chưa? Cô nói đi! Nói đi! Nói đi!
Mỗi tiếng “nói đi”, Lộc Tú nắm hai vai Nguyên Hạ lắc mạnh. Đau quá,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.