MƯA SA GIÔNG - Trang 38

– Yêu tôi? Tôi có điểm nào đáng để anh yêu? Tôi là cái thứ bị Lộc Tú chê
bỏ, anh nên như như vậy!
– Lộc Tú chê bỏ em vì hắn tham giàu, yêu một cô gái thọt chân bại liệt từ
nhỏ. Nó không yêu cô gái ấy, nhưng anh biết nó sẽ cưới cô gái đó, và vì cô
gái đó mà sẵn sàng từ bỏ em.
Một sự thật cay đắng qua lời nói của Nhật Thống, đó là một sự thật chắc
chắn sẽ có. Tê diếng cả lòng Nguyên Hạ, cô không đẩy Nhật Thống ra nữa,
mà đứng khóc nghẹn ngào.
Nhật Thống vỗ về:
– Em cứ khóc đi, rồi quên con người bội bạc đó.
– Nhưng mà tôi vẫn không thể nào đến với anh.
– Anh biết em khó chấp nhận anh, nhưng anh sẵn sàng đợi em.
Nguyên Hạ cứ khóc, còn Nhật Thống cứ dỗ. Đứng bên ngoài với ly sữa
nóng, Mỹ Hiền mỉm cười. Đồ ngốc! Mày có thể tìm được người khác tốt
hơn được sao? Rồi vờ tằng hắng để hai người ở trong biết sự có mặt của
mình, Mỹ Hiền bước vào với ly sữa nóng:
– Uống sữa đi Hạ. Mẹ có khỏe thì con mới khỏe, hiểu chưa? Cậu Thống lo
em lắm đó, chưa có ai thương và lo cho em như vậy đâu.
Nguyên Hạ nhăn nhó:
– Chị không hiểu đâu mà!
Mỹ Hiền trợn mắt:
– Sao không hiểu? Em còn nặng tình với Lộc Tú chứ gì? Người như Lộc
Tú vô đạo đức không nên quen nữa.
– Chị đừng có nói nữa.
– Ừ, thì chị nói cho em nghe để suy nghĩ cho kỹ, đừng để về sau hối hận.
Nhật Thống mỉm cười:
– Nguyên Hạ sẽ suy nghĩ mà chị.
Anh cầm ly sữa quấy nhẹ:
– Em uống đi Hạ, không vì anh thì cũng vì đứa bé trong bụng em.
Nguyên Hạ máy móc cầm ly sữa uống. Giá như Lộc Tú lo cho cô như Nhật
Thống đang lo cho cô, Nguyên Hạ sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu. Nguyên Hạ
uống sữa có lẫn cả nước mắt của mình. Chất sữa ngọt ngào nhưng với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.