MƯA SA GIÔNG - Trang 57

– Mẹ đi trước đi, lát nữa con lên sau.
Nhật Thống lấy sữa rót ra ly, anh đỡ đầu Nguyên Hạ cho cao lên, rồi bón
cho cô từng muỗng sữa.
– Uống sữa xong, em cứ ngủ đi, mọi việc để anh lo hết cho.
Nguyên Hạ cảm động đến ứa nước mắt:
– Nhật Thống! Em cám ơn anh đã cho em biết thế nào là hạnh phúc.
Nhật Thống nhăn mặt:
– Em cám ơn anh cái gì! Anh phải cám ơn em, vì em sinh con cho anh.
Thấy em đau, anh cũng đau lắm, giá như anh chịu đau thay em.
– Đau đớn để sinh một đứa con là thiên chức của đàn bà mà anh. Sự lo lắng
của anh cũng là chia se nỗi đau với em.
Nguyên Hạ hôn bàn tay Nhật Thống bằng cả tấm lòng biết ơn. Và càng biết
ơn Nhật Thống bao nhiêu, Nguyên Hạ càng giận Lộc Tú bấy nhiêu. Anh
không còn là Lộc Tú ngày nào cô yêu say mê, nhớ thương không nguôi.
Lau mặt cho Nguyên Hạ bằng khăn chườm nước ấm, Nhật Thống âu yếm:
– Ngủ đi em!
Nguyên Hạ rất mệt, cô đi vào giấc ngủ với hình ảnh đứa con và lo âu bời
bời ...
Nguyên Hạ ngủ rồi, Nhật Thống đứng dậy đi lên phòng dưỡng nhi, anh
cũng nôn nóng nhìn thấy mặt con mình. Vừa lúc bà Nhật Quang đi xuống,
Nhật Thống mỉm cười:
– Mẹ thấy con trai con chưa vậy?
– Rồi! Rất đẹp trai, nhưng hình như là giống Nguyên Hạ chứ không giống
con.
– Đâu có sao! Con thích nó giống Nguyên Hạ mới đẹp. Mẹ trông chừng
Nguyên Hạ giùm con.
Nhật Thống chạy ù đi, không thấy bà Nhật Quang nhìn theo. Nhưng sau đó
bà tự bảo mình:
mới sinh đứa bé có thể nhìn không giống ai, nhưng lớn lên một chút có thể
giống mẹ hoặc một nét của cha. Bà không tin là Nguyên Hạ có mối quan hệ
nào đó với Lộc Tú, nhưng sao nó có thể giống Lộc Tú như cất mặt để qua
như thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.