MƯA SA GIÔNG - Trang 55

– Điện thoại đây, em gọi đi.
LộcTú đưa điện thoại cho Nguyên Hạ xong, đi ra cửa:
– Anh đi về đây. Hôm khác anh đến tìm em.
Đau quá Nguyên Hạ chỉ còn đủ sức bấm mạnh vào số bốn, cho số điện
thoại của Nhật Thống hiển thị lên:
– Có chuyện gì vậy Hạ?
– Em bị đau bụng quá!
Chỉ nói được mấy chữ Nguyên Hạ buông máy, Nhật Thống hét vang lên
trong điện thoại:
– Hạ! Em làm sao vậy?
Không kịp tắt máy, Nhật Thống phóng ra cửa, anh lái xe như điên về nhà.
Nhật Thống lo lắng đi qua đi lại, anh nghe tiếng Nguyên Hạ rên bên trong,
chắc là cô đau lắm, ruột gan của anh như muốn lộn tùng phèo vì lo. Buổi
sáng đi làm, trông Hạ còn khỏe lắm mà, cô còn vòi vĩnh chiều nay anh phải
dẫn cô đi ăn món mì vịt tiềm. Nếu không, đi sinh nằm một chỗ phải đến
mấy tháng sau cô mới ăn được. Trong một phút gần như không tự chủ
được, Nhật Thống muốn lao vào bên trong, chia sẻ cái đau với vợ mình.
Nhưng ... oa ... oa ... tiếng trẻ sơ sinh khóc thật to. Nhật Thống thở phào
sung sướng, chấp hai tay lên ngực cảm tạ trời đất.
Cô nữ hộ sinh mở cửa phòng sinh giục Thống:
– Sinh rồi, con trai. Mau lấy khăn lông và tả, đồ băng rốn cho em bé.
Nhật Thống mừng đến luýnh quýnh lấy đại cái khăn lớn đưa cho cô y tá,
mắt nhìn vào trong, song cô y tá đã đóng ập cửa lại. Mình đã làm cha! Nhật
Thống kêu lên sung sướng đứa bé chắc chắn giống anh và cả Nguyên Hạ.
Không kềm nén được, Nhật Thông nhảy tưng lên hét:
– Tôi đã làm cha ...
Nhiều người quay lại nhìn Nhật Thống như chia sẻ niềm vui của anh, có
người phải bật cười, bởi lúc này trông Nhật Thống ngô nghê.
Rồi cánh cửa phòng sinh cũng mở ra, Nguyên Hạ đẩy ra trên băng ca,
gương mặt nhợt nhạt, duy có có một đôi mắt long lanh sáng:
– Anh Thống!
– Anh đây. Em mệt cứ nghỉ. Anh biết là em rất đau để sinh cho anh đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.