MƯA SA GIÔNG - Trang 54

– Anh muốn biết em có hạnh phúc không. Còn anh chưa bao giờ anh biết
như thế nào là hạnh phúc cả.
– Anh cần biết làm gì, tất cả mọi chuyện điều do anh xếp đặt cả mà. Sợ tôi
sẽ níu kéo anh, nên anh đẩy tôi vào Nhật Thống. Cũng may Nhật Thống là
người có lương tâm, anh ấy hết lòng yêu thương tôi. Đã biết như vậy thì
anh làm ơn mở cửa đi cho khuất mắt tôi.
Lộc Tú nhìn Nguyên Hạ chăm chú. Cô vẫn đẹp, đôi má trắng hồng, cổ thon
thả, chiếc áo bầu rộng cổ với cách ăn mặc hơi cẩu thả một chút, không mặc
áo bên trong, bộ ngực tròn đầy của Nguyên Hạ ẩn hiện sau làn áo mỏng
quyến rũ đến chết người. Cơ thể này từng là của anh, vậy mà bây giờ ...
Lộc Tú vươn vai tới trước, anh kéo mạnh Nguyên Hạ vào mình và hôn cô:
– Buông ... ra ...
Nguyên Hạ cào cấu đánh vào người Lộc Tú, anh lì lợm ôm chặt lấy cô, hơi
thở nóng vào gấp:
– Chưa bao giờ anh quên lần đầu tiên chúng mình với nhau, em còn nhớ
không Hạ?
– Anh buông tôi ra, đừng làm tôi có lỗi với chồng tôi!
Nguyên Hạ bật khóc, mọi phản kháng của cô yếu dần, khi anh hôn cô và
ôm cô vào lòng, Nguyên Hạ vẫn nhận ra, cô chưa bao giờ hết yêu cái kẻ
làm tan nát trái tim cô cả.
Lộc Tú đay nghiến:
– Em sợ có lỗi với nó, tại sao ngày ấy em không sợ có lỗi với anh vậy?
– Anh buông tôi ra đi.
Một cơn đau thúc ở bụng, làm sao Nguyên Hạ oằn người xuống, mặt cô
nhăn lại, mồ hôi vã ra, cô thều thào:
– Làm ơn đưa tôi lại ghế ngồi, tôi đau quá.
Mặt Nguyên Hạ tái xanh, lúc này Lộc Tú mới hoảng sợ buông Nguyên Hạ
ra:
– Em làm sao vậy?
– Đau bụng quá.
– Anh phải làm sao đây?
– Đưa điện thoại giùm cho tôi gọi Nhật Thống về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.