MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 141

Câu khôi hài của Vận làm cho cả bọn phá lên cười, rồi mỗi người một

câu, nên cuộc đi rừng của họ xem chừng cũng không vất vả gì. Chỉ có quan
tri phủ là bực mình.

Quanh co mãi, rồi họ cũng tới nơi họ cần tới.
Đây là một khu đất rộng rãi. trống trải giữa khu rừng rậm.
Viên tri phủ ngạc nhiên về khu đất này, vì ở địa hạt hắn mà sao hắn

không biết.

Nguyên đây trước là một đồn binh của ông Đề Thám. Các nghĩa quân

mới nhập ngũ đều được đưa tới đây huấn luyện một thời gian trước khi
được tung ra kháng Pháp.

Từ ngày nghĩa quân của ông Đề Thám tan thì đồn binh này cũng bỏ, rồi

dân đi rừng lấy nơi đây làm chỗ nghỉ chân khi nhọc mệt. Những căn nhà
tranh của đồn binh cũ đã bị dỡ đi hết chỉ còn lại một căn nhỏ, ý chừng là
nhà bếp cũ, nhưng ngày nay thật hoang vắng trống trải.

Cả bọn đều bước vào trong căn nhà đó.
Bọn đàn em của Đẩu và Cẩm lấy nhựa cây đốt lên sáng trưng khu rừng.
Đẩu Phàn Khoái và Cẩm Hứa Chử đứng giữa, các tay chơi hai vùng Yên

Thế và Nhã Nam đứng sắp hàng hai bên.

Vận dẫn viên tri phủ tới trước mặt hai vị đàn anh hai vùng.
Đẩu bảo viên tri phủ:
- Kìa chào quan lớn! Quan lớn cũng có ngày tới đây sao? Quan lớn có

nhớ thằng Nguyễn Văn Lâm thợ rừng này không?

Viên tri phủ ngước mắt nhìn lên thì chính là Nguyễn Văn Lâm thật, y

nói:

- Chúng bay là lũ kẻ cướp, dám phạm tới mệnh quan của triều đình, hỗn

với bản quan rồi chúng bay sẽ đền tội.

Vừa nói, viên tri phủ vừa cựa mình muốn vùng khỏi sợi dây thừng vẫn

quấn chặt người hắn từ lúc ở trên xe.

Thấy vậy, Đẩu bảo Vận:
- Kìa anh em cởi trói cho quan phụ mẫu chúng ta để tôi còn hầu chuyện

ngài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.