MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 143

- Các ngươi cứ chê ta là bồi Tây, các ngươi có hiểu đâu cái cao quý của

bọn ta. Không có bọn ta chịu hy sinh thanh danh đi làm bồi cho Tây, đâu
Tây có để cho dân chúng yên. Nó sẽ đốt nhà, cướp của, phá phách hãm
hiếp! Nếu muốn chấm dứt những hành động đó của Tây, phải có một bọn
người như chúng ta, hy sinh tiếng tăm đi làm với chúng, chịu người đời gọi
là bồi Tây để ngăn cản chúng trong việc tàn hại dân chúng!

Cẩm Hứa Chử thấy Phủ Thảo nói vậy, liền bảo:
- Khá khen cho mi ngụy biện! Giỏi lắm! Trời ơi, bọn chúng mi hy sinh

tiếng tăm cho nhân dân! Vậy những hành động tàn ác của mi thì mi bảo
sao?

- Lũ ngươi thật là một lũ kẻ cướp ngu si. Chính những hành động mà

bọn ngươi gọi là tàn ác của chúng ta, lại là những sự hy sinh to lớn nhất của
chúng ta. Chúng ta tự nhận lấy tiếng tàn ác làm hại một số nhỏ đồng bào có
tiền của để cứu một số lớn người nghèo khó. Như vậy là công hay tội?

Đẩu cười gằn:
- Công hay tội? Công lắm, các quan công to lắm. Được rồi, bây giờ

ngươi tính sao, Phủ Thảo?

Phủ Thảo cũng cười gằn lại:
- Còn tính sao nữa! Ta đã bảo lũ ngươi là lũ kẻ cướp, lũ hèn cậy đông uy

hiếp ta. Thả ra, ta đâu có sợ bọn ngươi.

Cẩm Hứa Chử đỡ lời Đẩu:
- Được rồi, mi bảo chúng ta là một lũ hèn cậy đông uy hiếp mi. Vậy bây

giờ chúng ta không thèm đàn áp mi nữa.

- Thì bọn ngươi thả ta về, ta sẽ có ngày gặp lại các ngươi.
Cẩm Hứa Chử khoát tay bảo:
- Đâu có được, mi có tội thì mi phải đền tội, nhưng bây giờ để cho mi

khỏi ân hận là cậy đông uy hiếp mi, bọn ta cho mi một điều may mắn cuối
cùng. Mi có bằng lòng không?

Phủ Thảo hỏi:
- Điều may mắn gì?
Cẩm Hứa Chử nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.