MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 142

Vận liền tháo chiếc thòng lọng dây thừng từ trước vẫn quấn chặt lấy hai

tay viên tri phủ vào liền người hắn.

Được tự do rồi, viên tri phủ vươn vai thở mạnh ra, có vẻ khoan khoái

lắm.

Hắn bảo Đẩu Phàn Khoái:
- Nguyễn Văn Lâm, nhà ngươi giỏi lắm, đã thoát khỏi tay bản quan nay

lại còn dám dùng thủ đoạn vuốt râu cọp!

Đẩu Phàn Khoái ung dung hỏi:
- Vậy quan lớn muốn gì?
Viên tri phủ đáp:
- Ta chẳng muốn gì cả, chỉ muốn các ngươi để cho ta về, rồi ta sẽ có dịp

gặp các ngươi một chuyến khác.

Đẩu Phàn Khoái nói một cách nghiêm nghị:
- Phủ Thảo – tên viên tri phủ này – thả cho mi về không được! Một tên

bồi Tây như mi, tàn bạo với đồng bào, phá hại nghĩa quân, lập công lập cán
với lũ quan thầy, nay mi chỉ còn có cách đền tội! Tha mi làm sao được!

Rồi Đẩu quay bảo hai người lính và người tài xế:
- Ba anh em không việc gì. Chúng tôi chỉ muốn anh em chứng kiến

chúng tôi xử tội tên hại dân hại nước này thôi.

Đẩu lại bảo viên tri phủ:
- Mi có muốn gì nữa không?
Viên tri phủ đáp:
- Ta muốn nói bọn mi là một lũ hèn, cậy đông người uy hiếp ta. Thả sức

ra, một chọi một ta có sợ gì bọn mi! Nhưng thôi, bọn mi chẳng qua chỉ là
một lũ kẻ cướp, nói với bọn mi vô ích.

Lời nói kiêu hãnh của viên tri phủ làm Đẩu Phàn Khoái hơi khó chịu,

Đẩu nói:

- Phủ Thảo, mi chớ nói hỗn! Ăn cướp có năm bảy đường. Ăn cướp để

cứu nước, để trừ những loài tham quan ô lại bồi Tây như ngươi là hạng ăn
cướp anh hùng quân tử, mi bì làm sao được, ăn cướp như vậy đâu có đáng
chê như lũ bồi Tây các ngươi!

Phủ Thảo không phải tay vừa. Hắn ngạo nghễ bảo bọn Đẩu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.