MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 155

VI

Chàng đi theo nước thiếp theo chàng

Tại sao Phủ Thảo đã rớt tay súng, đáng lẽ hắn đã kết liễu xong đời của

Đẩu Phàn Khoái.

Lúc hắn chạy lại đống vũ khí để chộp lấy khẩu súng lục, hắn đã có chủ

định. Hắn biết rằng hắn ở trong thế rất nguy ngập, khó mà hắn được yên
thân, hắn phải tính nước liều.

Hắn liền chộp lấy khẩu súng, cố liều hạ cho kỳ được Đẩu Phàn Khoái.

Hắn định sau khi hạ xong Đẩu Phàn Khoái sẽ dùng khẩu súng lục của hắn
uy hiếp tất cả bọn anh em của Đẩu Phàn Khoái và Cẩm Hứa Chử, để cho
hai tên lính lấy lại hai khẩu súng trường, tiện thể bắt luôn cả bọn người vừa
bắt hắn. Tha hồ mà được công trạng, kẻ gian manh đến lúc gần chết cũng
vẫn gian manh, tinh thần bồi của hắn ngay trong lúc nguy vẫn còn nghĩ theo
lối bồi, nghĩa là nghĩ lập công cán được với lũ quan thầy áo ngắn.

Ác nghiệt thay! Hắn nghĩ vậy, nhưng tình thế đã xoay chuyển không

theo ý hắn, và Điển thi sĩ đã kết liễu đời tên tham quan ấy bằng một lưỡi
gươm đưa!

Có lẽ hắn đã hết số, nên khi chộp được khẩu súng chĩa vào bắn Đẩu

Phàn Khoái thì chính hắn cũng lại bị ai bắn vào ngay cánh tay cầm súng,
tay đưa lệch đi, khẩu súng đã bóp cò, viên đạn nổ, do vậy cũng bắn trật ra
ngoài.

Ai đã bắn Phủ Thảo vậy?
Sau khi đầu và mình tên ô quan này đã lăn rơi dưới đất, đầu một nơi và

mình một nẻo, thì mọi người được nghe một tiếng đàn bà cười trong trẻo
phát ra từ trong một bụi cây. Tiếp theo chuỗi cười ấy là câu nói:

- Chư vị anh hùng xử tội kẻ gian khéo lắm thay! Tý nữa thì còn đâu là

đời của tay đàn anh đệ nhất hạng của khu rừng Yên Thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.