MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 20

cô gái ngoài hai mươi. Ở giữa hai người là anh Ngạn 20 tuổi, người lực
lưỡng ít nói nhưng tập võ nhiều.

Tuy biết võ, nhưng các anh chị tôi không bao giờ ra ngoài khoe khoang,

và nếu ai không biết rõ gia đình bác tôi, không bao giờ dám ngờ là tất cả ba
người con đều là những người có nghệ đáng phục.

Bác tôi thường dạy các con:
- Biết võ để phòng thân, để bảo vệ gia đình làng nước, và đôi khi nếu cần

để giúp đỡ những kẻ yếu đuối bị hà hiếp, chứ không phải biết võ để khoe
khoang. Cái nghiệp võ nó vậy, hay khoe khoang thì thế nào cũng có ngày bị
người tài giỏi hơn trừng trị.

Tuy nhà giàu nhưng cả hai vợ chồng bác và các anh chị tôi đều chịu khó

chăm làm, không bỏ phí thì giờ, bởi thế đã giàu bác tôi lại càng giàu thêm.

Sự giàu có phát đạt đó càng khiến cho bọn gian dòm dỏ, nhưng chúng

vẫn kiêng món võ nghệ của mấy cha con bác tôi.

Cho đến một đêm, bấy giờ vào khoảng cuối tháng tám, nhà bác tôi lại có

cướp.

Đêm đó trời tối như mực, bốn bề vắng lặng! Chỉ thỉnh thoảng có vài

tiếng mõ cầm canh ở điếm làng và xa xa tiếng chó sủa nhát gừng. Thế mà
đột nhiên tại xóm bác tôi ở, tiếng chó sủa dồn dập rồi kế đó có tiếng người
đi rầm rầm.

Trời đang tối bỗng bừng sáng một góc ở phía ngõ nhà bác tôi. Đó là kẻ

cướp bật hồng!

Hồng bật lên, rồi có tiếng cướp chỉ huy đồng bọn:
- Đến đây rồi, anh em vào phải làm dữ ngay! Mà cũng phải đề phòng vì

bố con nó có nghệ ghê gớm cả đấy!

Giữa lúc ấy, tại điếm làng có tiếng tù và thổi, và tiếng tuần canh gọi

nhau.

Cướp bật hồng đã động tới dân làng. Trương tuần đã được báo động để

đi đánh cướp.

Tiếng tù và réo vang, và lẫn vào đấy có tiếng trống cửu liên của làng để

báo nguy. Đêm đang êm lặng bỗng trở nên ầm ĩ ồn ào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.