MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 67

“Dù sao các ngài cũng vẫn là đám lục lâm, nói câu chuyện danh dự với

các ngài khó quá!”

Câu nói sau cùng của người khách lạ làm cho Đẩu uất lặng người. Đẩu

còn biết nói làm sao được nữa. Tuy là ở trường hợp bất khả kháng, Đẩu
cũng đã không giữ được lời nói danh dự.

Người khách lạ, sau câu nói khinh bỉ ấy, đứng lên từ biệt Đẩu và hẹn

hôm sau cho người lại lấy chỗ hàng hóa Đẩu hứa trả lại, nếu Đẩu muốn trả,
còn nếu không cũng tùy Đẩu.

Đẩu Phàn Khoái thấy danh dự của mình bị xúc phạm, muốn túm đầu

người khách lạ quật xuống nhưng Đẩu lại dằn lòng được vì tư cách và công
việc đáng kính của người kia.

Đẩu đang oán Cẩm Hứa Chử. Chính vì Cẩm Hứa Chử mà Đẩu bị mất

danh dự và tín nhiệm đối với đàn em cũng suy giảm nhiều.

Mối thù danh dự, Đẩu cần phải báo, và thù danh dự phải rửa bằng danh

dự chứ rửa bằng máu không sạch. Bởi vậy, Đẩu không mang đàn em tới gây
sự với phe Nhã Nam, và Đẩu đã tìm báo mối thù danh dự trong một chuyến
ra quân của bọn Cẩm Hứa Chử. Đẩu biết đàn em của Cẩm đã hai lần thất
bại ở nhà Xã Thúc, Cẩm thế nào cũng sẽ tự đích thân đi báo thù. Đẩu đã
đến xin làm vườn cho nhà Xã Thúc và trong một trận đánh cướp đã rửa
được mối thù danh dự.

*

* *

Nghe Đẩu kể rõ đầu đuôi câu chuyện về mối thù khu rừng Yên Thế, bác

tôi nói:

- Thế mới biết danh dự là quý. Sống không có danh dự là sống bỏ đi.
Bác tôi lại nói:
- Ngày nay mối thù danh dự của quan anh đã rửa, tôi mong rằng từ đây

các quan anh lại sẽ là đôi bạn giang hồ chí thiết.

Cẩm Hứa Chử nói:
- Đàn anh thù dai quá! Chắc từ nay đàn anh sẽ quên chuyện cũ nhé,

nhưng đệ xin thưa cùng đàn anh là đệ chưa được hân hạnh đụng độ hẳn với
đàn anh. Đàn anh mới chỉ đàn áp nổi đàn em của đệ thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.