MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 9

- Còn anh bạn tôi đây cũng là một tay võ nghệ cao cường, đã từng tốt

nghiệp ở một trường võ bị cách mạng. Anh ta đã không ra tay thì thôi, chứ
anh ta đã ra tay thì tôi đố cướp nào địch nổi.

Các hành khách đi xe trố mắt nhìn hai thanh niên có vẻ ngợi khen. Và có

lẽ họ cũng vững lòng.

Một bà hành khách nói:
- Có hai ông, chúng tôi cũng yên dạ được phần nào. Thế ngộ gặp bọn

cướp có súng thì hai ông tính sao?

Một thanh niên đáp:
- Bà cứ yên tâm! Đã gọi là tay võ nghệ thì sợ gì súng. Súng chỉ dùng xa,

bọn cướp đường muốn uy hiếp hành khách đi xe phải lại gần, mà đã lại gần
chúng tôi là xong! Phúc đức tên cầm súng hết rồi! Chỉ một miếng võ là
chúng tôi đoạt được súng của nó như chơi!

Bà hành khách nói tiếp:
- Ông nói vậy chúng tôi đỡ lo. Chúng tôi trông cậy ở cả hai ông.
Trong số các hành khách đi xe lúc đó có một người trông như một sĩ

quan, bên cạnh có đeo khẩu súng lục. Thấy hai thanh niên được hành khách
đi xe khâm phục, ông ta cũng khoe tài mình. Ông ta góp lời:

- Xin bà con đi xe cứ bình tĩnh. Hai ông bạn đây sẽ giúp đỡ chúng ta, và

nếu chúng đứng xa, dùng súng đã có tôi đây!

Vừa nói ông vừa rút khẩu súng lục ra khoe, ông nói tiếp:
- Một khẩu súng lục này đã hạ biết bao nhiêu kẻ địch. Tôi có thể nói

không khoe khoang là đối với tôi một viên đạn là một trúng đích. Kẻ cướp
cứ xuất hiện đi, rồi chúng sẽ biết tôi.

Hành khách đi xe nghe ông nói mừng lắm. Thế là họ có thể yên trí ngồi

xe cho tới Ban Mê Thuột mà không sợ gì bất trắc. Đã có hai thanh niên có
võ lại có một ông như sĩ quan có súng, còn lo gì!

Xe vẫn đi, mọi người vẫn chuyện, trong khi ông già áo the khăn lượt đã

gục đầu xuống thành xe ngủ vật, ngủ vạ từ lúc nào không rõ.

Anh lơ xe chỉ ông lão nói với mọi người:
- Chỉ đồng chí già này là sướng! Đồng chí ngủ một giấc ngon bất cần kẻ

cướp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.