MÙA THU QUEN NHAU - Trang 47

- Anh Phàm thích ăn những gì?
- Tôi sống độc thân quen rồi, ăn thứ gì cũng được, món ăn miền Nam cũng
thích, mà miền Bắc cũng ưa.
- Lát nữa tôi đi chợ mua về cho anh ăn.
Thu Phàm cảm thấy ái ngại bèn từ chối:
- Cô đừng làm vậy coi kỳ lắm.
Nhược Lan liếc chàng rồi nói:
- Dường như đêm qua tôi thấy anh viết truyện phải không?
- Vâng, đêm thu đẹp quá, trằn trọc trên giường hoài không ngủ được nên
ngồi dậy đặt vài câu thơ.
- Có thể cho tôi đọc thơ của anh không?
- Nếu cô thích thì tôi không từ chối.
- Người ta nói đọc được bản thảo là điều thích thú.
- Không chắc gì tôi in thành tập để phát hành, vì có khi tôi phát giác tôi
sáng tác theo tình cảm của mình, chẳn hạn như khi buồn hay vui.
- Tác phẩm như vậy mới chân thật, lát nữa tôi lên lầu lấy nhé?
Hai người cùng lúc nhìn nhau, giữa họ đều cảm thấy tình cảm của họ đang
giao cảm với nhau.
- Người viết văn dùng đến trí óc, nghe người ta nói ăn óc heo bổ óc, lát nữa
đi chợ mua về nấu súp cho anh ăn.
- Nhược Lan... đừng... làm vậy... tôi ngại lắm.
Nhược Lan làm dáng nũng nịu rồi nghiêm nghị nói:
- Nếu anh còn từ chối nữa thì tôi giận cho mà coi.
- Nhưng cô đối đãi với tôi tử tế như vậy khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Nhược Lan xách giỏ vừa đứng dậy vừa nói:
- Tôi đã dặn con Mộng Linh rồi, tôi bảo nó thế nào cũng phải về nhà ăn
cơm trưa, chiều nay là cuối tuần, nếu có thể thì chúng ta đi xem xi nê.
- Vậy thì để tôi mua vé.
Nhược Lan nói:
- Làm gì mà phải giành mua vé, ai mời mà không được lẽ ra phải để tôi ủy
lạo thầy trò mới đúng.
- Bộ ra tòa sao mà nói lý với lẽ, xin cô nhường cho tôi cái quyền mời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.