MÙA THU QUEN NHAU - Trang 60

- Không, tôi không bao giờ biết khiêm nhượng.
- Cô là người có học thức.
- Anh khen tôi hay ngạo báng tôi đó?
- Cả hai đều sai, đây chỉ là lời thành thật thốt ra tự đáy lòng mà thôi.
Ngay khi đó có người đi đường gật đầu với Nhược Lan, Thu Phàm thấy
vậy hỏi:
- Cô không sợ người ta thấy cô đi chung với tôi sao?
- Tôi định hỏi anh như thế.
Nhược Lan cười, lúc ấy thật tình Thu Phàm muốn hỏi ba của Mộng Linh
hiện giờ ở đâu? Nhưng chàng sợ hỏi thế làm thương hại đến lòng nàng. Từ
khi chàng đến nhà Nhược Lan tới nay chưa bao giờ nghe người trong nhà
nhắc đến chồng nàng, thậm chí dường như Mộng Linh cũng không hiểu rõ
nữa. Nhược Lan thấy Thu Phàm làm thinh nên hỏi:
- Anh đang nghĩ gì đó?
- Bữa nay tôi quên đến nhà bưu điện lãnh “măng đa” chiều thứ bảy người ta
không làm việc.
- Anh có cần tiền để xài không?
- Không, tôi muốn mua một món quà để tặng cho Mộng Linh.
- Tại sao phải tặng quà cho cháu?
- Vì tôi thích cô bé, cô có biết không, tôi cũng có chủ trương không học
thuộc lòng theo lối học từ chương ngày xưa, người học sinh chỉ cần có sức
lãnh hội cao là đủ rồi. Có một số học sinh học bài như con vẹt nhưng thi cử
có đậu gì đâu. Nhất là... ừ tôi có thể hỏi cô một điều này không?
- Anh cứ hỏi.
- Phải chăng cô kiểm soát Mộng Linh quá chặt chẽ? Đừng nên làm như vậy,
phải làm sao cho cô ta cảm thấy học hành là một việc nhẹ nhàng, và đừng
rầy la cô ta tại sao không ráng học, làm như vậy cô ta sẽ cảm thấy tâm lý
mình bị uy hiếp thường xuyên.
- Tại tôi nóng lòng...
- Cô nóng lòng thấy cháu thành công phải không? Tôi xin dám nói thêm
một câu nữa nhé, có lẽ một khoảng thời gian nào đó cô thiếu săn sóc cháu
Linh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.