MÙA THU QUEN NHAU - Trang 93

QUỲNH DAO

Mùa Thu Quen Nhau

Chương 16

Buổi sáng tinh sương tia nắng đầu tiên của một ngày bắt đầu rọi ánh vàng
nhợt nhạt xuyên qua kẽ hở của bức rèm cửa sổ đi thẳng vào trong phòng.
Lúc bấy giờ Nhược Lan đã thức rồi, nhưng nàng không nỡ mở mắt ra, nàng
trở mình nhè nhẹ, miệng cười mím mím như nhớ lại điều gì. Mà thật vậy,
đêm hôm qua, đó là một đêm đẹp đẽ nhất và đáng ghi nhớ nhất của cuộc
đời nàng. Đêm hôm qua người đàn ông ở bên cạnh nàng thật ôn nhu, khiến
cho nàng say sưa đắm đuối. Nụ cười của chàng, cử chỉ của chàng, lời nói
của chàng, tất cả đều đáng để cho nàng suy gẫm. Một buổi sáng tinh sương,
trong đầu óc nàng đều tràn ngập bởi hình bóng của chàng thanh niên đó.
Còn nằm trên giường bỗng Nhược Lan nhớ lại nàng đã hứa sáng nay nàng
và Thu Phàm đưa Mộng Linh đi chơi nên nàng lật đật ngồi dậy, bước tới
kéo bức màn qua một bên, ánh nắng vàng vọt rọi vào mắt nàng, khiến nàng
cảm thấy nhức nhối. Trong khi nàng cố mở to mắt ra thì trông thấy Thu
Phàm đang tập thể dục ở bên ngoài và thấy Mộng Linh cầm quyển Anh văn
ở trên tay, nàng mừng rỡ reo lên:
- Chào hai người.
Mộng Linh nói:
- Sao bữa nay má thức trễ thế, mặt trời đã lên cao ba sào rồi.
Thu Phàm cũng ngẩng đầu lên gật đầu chào nàng, mãi cho đến khi đó nàng
mới nhớ ra nàng đang mặc chiếc áo lá bằng the thật mỏng, nàng vội vã kéo
bức màn che ngực mình lại.
Vừa ăn sáng xong Mộng Linh nói với mẹ:
- Má nói với giáo sư đi má.
Nhược Lan ngơ ngác:
- Nói gì hả con?
Thu Phàm cảm thấy ngượng ngập trước hai mẹ con Nhược Lan, chàng nghĩ
không ra hai người đã nói lén mình điều gì đây.
- Thưa giáo sư, để má em và em mời giáo sư nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.